Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

KGB - HỒ SƠ BÍ MẬT phần 8 ppsx
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
KGB - HỒ SƠ BÍ MẬT
http://www.ebook4u.vn Page 150
thằng đần”. “Viên chỉ huy Johnson” tới gặp Harry tại điểm hẹn, vào đề và ngay sau đó, một
vụ giao dịch đã được dàn xếp. Kể từ đó, mỗi tháng một lần Harry tới Luân Đôn, mang theo
một tập tài liệu bí mật của AUWE (Có khi lên tới ba trăm trang). Đó chính là các bản báo
cáo, các bản mật mã của Hải quân Hoàng gia, các bản đánh giá tiềm lực quân sự của Liên
Xô và các nước Đông Âu. Nhờ có một khối lượng thông tin khổng lồ như vậy, KGB đã có
thể tái hiện lại một bảng số liệu hoàn chỉnh về các trang thiết bị của Hải quân Anh, các cơ
quan bí mật cũng như khối quân sự chính trị NATO. Thêm nữa, Harry còn chuyển cho
người bạn mới “Alex”của mình rất nhiều các bản kế hoạch và sơ đồ các loại vũ khí được
bảo quản chặt chẽ tại chiếc tủ trong văn phòng nơi Bunty đang công tác.
Những tài liệu “nóng” này buộc phải có mặt trở lại chỗ cũ ngay buổi sáng hôm sau.
Chính vì vậy, mỗi khi nhận được, Lonsdale để Harry ngồi lại trong tiệm ăn rồi nhanh chóng
chạy một mạch tới cuối phố Cranley Drive, nơi đó, vợ chồng Kroger đang đợi y. Chẳng có
thời gian để đọc và chọn lựa, họ chụp lại từng trang. Sau đó Lonsdale mang bản gốc về trả
lại Harry.
Có lẽ chẳng cần thiết phải nói rằng phương pháp thu thập tin tức bí mật kiểu này là cực
kỳ nguy hiểm. Lonsdale luôn lo sợ nguy cơ bị phát hiện và đã nhiều lần thuyết phục Harry
chụp ngay tại văn phòng. Y tính toán rằng nếu rời văn phòng với một hoặc hai cuộn phim
trong người sẽ ít có nguy cơ hơn là cầm cả một tập giấy. Nếu trong trường hợp bị kiểm tra
hay bắt bớ gì thì cũng dễ dàng giải thích hơn. Hoặc giả, nếu Harry muốn, anh ta có thể
mang một vài bản về nhà chụp mỗi ngày, như thế sẽ có điều kiện chụp cẩn thận trong suốt
một tháng, thay vì vợ chồng Kroger phải chụp qua quít chỉ trong một đêm. Ngoài ra, việc
giao một vài cuộn phim cho viên sĩ quan chỉ cần một cuộc gặp trong khoảnh khắc, trong
khi họ phải ngồi với nhau, rồi đợi chờ trong một đêm, rồi lại phải móc nối với người thứ ba
trong khi cứ phải ôm khư khư cái túi nặng trịch.
Song dẫu có thuyết phục thế nào thì Harry cũng không chấp nhận kỹ thuật tình báo này.
Anh ta không thích chụp ảnh, lấy cớ là không biết sử dụng và từ chối, ngay cả khi Lonsdale
đưa cho anh ta một chiếc máy ảnh thu nhỏ hiệu Minox tối tân. Rõ ràng là Harry có lý do
của mình: Anh ta nghĩ rằng việc mang một chiếc máy ảnh như thế vào văn phòng, sẽ không
tránh khỏi sự nghi ngờ của nhân viên an ninh. Trên thực tế, việc trà trộn vào để đánh cắp
các bí mật nhà nước không đến nỗi nguy hiểm lắm.
Mỗi khi Lonsdale mang bản gốc về trả Harry thì công việc còn lại thuộc về vợ chồng
Kroger. Họ đóng kín cửa chính và các cửa sổ, kéo rèm để ngụy trang với hàng xóm rằng
không có ai ở nhà. Rồi trong nhiều ngày và đêm liên tiếp, họ tráng phim trong nhà tắm, in
ra để sau đó chụp lại bằng cách thu lại thành những chấm rất nhỏ.
Những tiêu điểm tích tụ được chứa đựng toàn bộ những gì mà Harry đã ăn cắp, được
giấu trong các cuốn sách, dán vào các trang đã định sẵn hoặc đính vào bên trong bìa sách,
thậm chí có thể dấu dưới con tem dán trên phong bì. Kỹ thuật này vốn chưa được biết đến
một cách rộng rãi vào thời đó, nhưng cũng kể từ đó nó đã trở thành một yếu tố bắt buộc
trong các tiểu thuyết và phim về điệp viên. Đó là một công việc nhàm chán đến khủng
khiếp: làm đi làm lại cùng một công việc, giờ này qua giờ khác, ngày này qua ngày khác,
kiểm tra đi kiểm tra lại mỗi một công đoạn. Phim vi điểm là một loại phim rất mỏng được
phủ một lớp bromua bạc; nó rất bóng và nhẵn, và ở trên đó giao thoa các tiêu điểm chứa
những hình ảnh vô cùng nhỏ. Tuy nhiên, chỉ cần một hạt bụi nhỏ lọt vào thấu kính của máy
ảnh trong quá trình thu nhỏ, hoặc trên phim lúc tráng và định hình là có thể che khuất hình
ảnh và làm sai lệch toàn bộ tiến trình thực hiện. Peter sử dụng một chiếc kính hiển vi lớn để
đọc các hình ảnh đã tráng trên phim, kiểm tra tỉ mỉ từng chiếc một để bảo đảm rằng khi
chúng được in ra sau khi chụp lại lần thứ hai thì các bản tài liệu, báo cáo hoặc bản vẽ phải
hiện lên rất rõ.
Nhưng Matxcơva tỏ ra rất hài lòng với các vi điểm. Một phần lớn các thông tin gửi về từ
Luân Đôn đã có giá trị tức thì đối với Bộ Quốc phòng. Họ nhanh chóng biết được các hoạt
KGB - HỒ SƠ BÍ MẬT
http://www.ebook4u.vn Page 151
động trên bộ và trên biển của NATO, đồng thời theo sát các bước tiến về lĩnh vực khí tài
của Hải quân Hoàng gia. Nhiều sơ đồ và bản vẽ đánh cắp được đã góp phần quan trọng
trong việc kiện toàn lực lượng Hải quân Xôviết, việc thiết kế các loại vũ khí và nghiên cứu
khoa học.
Những tài liệu đó cũng đóng góp vào chương trình nghiên cứu và sản xuất bom A của
Xôviết, đóng góp vào các lĩnh vực khoa học và công nghệ, giúp rút ngắn thời gian nghiên
cứu cũng như giảm đáng kể các khoản chi phí trong quá trình chạy đua vũ trang của Liên
bang Xôviết.
Trung tâm đặt cho đối tượng cung cấp thông tin từ AUWE một mật danh là Shah. Đây là
một kiểu đặt mật danh giúp che giấu hoàn toàn thân phận của điệp viên, bởi vì phải có trí
tưởng tượng vô cùng phong phú mới có thể tìm được những điểm chung giữa Harry
Houghton với một bạo chúa phương Đông (Sa Hoàng). Nhưng nếu tìm hiểu một chút sẽ
thấy từ Shah trong tiếng Nga dùng để chỉ “nước cờ chiếu tướng” trong chơi cờ, và ta có thể
tưởng tượng ra rằng trung tâm coi Houghton là một con bài làm thất bại hệ thống an ninh
của Hải quân Anh. Còn Bunty được đặt biệt hiệu là Assia, đó là cách nói tắt trong tiếng
Nga của rất nhiều họ nổi tiếng trên thế giới như Alexandra, Anastassia, Anna. Cái tên này
chẳng ẩn chứa bí mật gì hết. Đó chỉ đơn giản là một cái tên đẹp. Chấm hết.
Lúc đầu, Harry cũng nghi ngờ Alex, như đã từng ngờ vực người đàn ông nói tiếng Anh ở
Varsava hồi trước, là một nhân viên CIA. Một ngày nọ, ông ta hỏi Alex. Viên chỉ huy
Johnson nhanh chóng phản bác lại, trấn an “đối tác”. Không, y không làm việc cho CIA,
mà là một nhân viên của một công ty chuyên ngành của Mỹ về công nghệ tàu ngầm. Sự
“thú nhận” này đã làm Harry yên lòng, và lập tức ông ta đề cập tới một cam kết thẳng thắn
và rõ ràng: một hợp đồng thuần tuý về tiền bạc chứ không dính dáng chút gì chính trị ở
đây.
- Thế còn người bạn của anh, Ethel ấy? - Alex hỏi - Cô ta cũng tin là tôi làm việc cho
CIA sao?
- Tôi không nghĩ thế - Harry trả lời - Nhưng cũng có thể lắm chứ?
- Sao vậy?
Harry cười lớn:
- Bởi vì tôi không bảo cô ta đưa cho mình cả rame giấy trắng, mà là những tài liệu tuyệt
mật của cơ quan.
- Và cô ta đã hỏi anh?
- Tất nhiên.
Lonsdale đánh hơi thấy nguy hiểm. Sự an toàn trong điệp vụ Portland phụ thuộc phần
lớn vào mối quan hệ tình ái giữa Harry và Bunty. Nếu Harry ngược đãi người tình hoặc tự
Bunty thấy chán ngấy mối tình này, rất có thể cô ta sẽ lật tẩy âm mưu của Harry, mặc dù cô
ta cũng sẽ bị kết tội nếu hành động như vậy. Vì thế, sách lược mới bây giờ là phải trấn an
mối lo sợ và bảo đảm về vật chất cho đôi tình nhân. Càng được trả nhiều tiền, anh ta sẽ
càng có điều kiện chi cho bồ. Lonsdale cũng yêu cầu Harry tiết lộ thẳng thắn cho Ethel biết
rằng anh ta chỉ giao tài liệu mật cho một công ty công nghệ tàu ngầm của Mỹ mà thôi.
Nếu như sự tiết lộ này càng làm tăng thêm sự lo âu của Bunty thì Lonsdale vẫn còn thừa
thời gian để tuyên bố một sự thật phũ phàng cho Harry biết. Y sẽ nói thẳng rằng mình làm
việc cho cơ quan tình báo Xôviết, đó chính là tổ chức KGB đáng sợ, và không quên thêm
rằng những hậu quả trầm trọng sẽ xảy ra một khi chính phủ biết được hành động của Harry.
Kiểu thuyết phục này được xem là một trong những tiện ích của điệp vụ “cờ giả”.
Nhưng cũng chẳng khác gì Harry, Bunty cũng nhanh chóng chấp nhận việc đánh cắp tài
liệu cho một doanh nhân người Mỹ, miễn là y trả hậu hĩnh. Đây hoàn toàn không giống với
hoạt động của một người điệp viên. Và cũng chẳng hề phương hại gì đối với an ninh quốc
gia hết. Từ đó, cô ta bắt đầu cung cấp những tài liệu còn quý hơn trước nhiều, tìm được một
trong những chiếc bình đựng đầy đủ các bản mật mã và các tờ tài liệu viết nguệch ngoạc.