Siêu thị PDFTải ngay đi em, trời tối mất

Thư viện tri thức trực tuyến

Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật

© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

KGB - HỒ SƠ BÍ MẬT phần 7 docx
MIỄN PHÍ
Số trang
21
Kích thước
453.7 KB
Định dạng
PDF
Lượt xem
1290

KGB - HỒ SƠ BÍ MẬT phần 7 docx

Nội dung xem thử

Mô tả chi tiết

KGB - HỒ SƠ BÍ MẬT

http://www.ebook4u.vn Page 129

Luis tới bên cô và nói bằng giọng trầm tĩnh:

- Bình tĩnh đi, Lona. Hãy lý trí lên. Đừng làm mọi chuyện rắc rối.

- Vâng, vâng, tất nhiên rồi - Cô trả lời - Nhưng nguồn gốc của chúng ta, gốc rễ của

chúng ta ở đây...

Luis cầm tờ giấy để viết “Chúng tôi phải nhổ gốc rễ một cách đơn giản”.

Một lần nữa, vấn đề đã được giải quyết, cả ba người bàn kế hoạch hành động. Tất cả

những điều họ viết đã được đốt bỏ ngay nhưng những năm sau, ở Matxcơva, vợ chồng

Cohen vẫn còn nhớ, cả Sokolov cũng vậy.

Để đảm bảo an toàn cho việc thực hiện, mật danh của vợ chồng Cohen được đổi từ

Leslie và Luis thành Drugaries. Ngay hôm sau, cơ sở ở New York gửi một bức điện khẩn

tới Trung tâm:

“Sau một cuộc thảo luận dài, vợ chồng Drugaries đồng ý rời khỏi đất nước. Họ đã đưa ra

một câu chuyện về chuyến đi Tyr của họ. Họ sẽ nói với bố mẹ và bất cứ ai rằng họ đến

Canada một thời gian không xác định vì công việc của đảng cộng sản.

Để không gây nghi ngờ từ những người giảng dạy và cấp lãnh đạo về sự biến mất đột

ngột ở trường, Drugary đề nghị gửi một lá thư cho phòng giáo dục để giải thích rằng ông ta

đã tìm được một nơi thuận lợi hơn ở Idaho.

Theo định hướng của tôi: Vợ chồng Drugaries sẽ đến nước nào, bằng cách gì và dưới vỏ

bọc nào?”

Bob

19-5-1950

Một tuần sau mới có câu trả lời của Trung tâm:

Tuyệt mật.

New York, gửi Bob

Pha đầu tiên trong hành trình của vợ chồng Drugaries đã được bắt đầu. Họ sẽ đi từ Tyr ở

Mésopotamie, ở đó một chỗ ở chắc chắn sẽ được cấp cho họ để đảm bảo chỗ ở. Những giấy

tờ của họ đã sẵn sàng và sẽ được hoàn thành ngay.

Theo câu chuyện chính xác, Durgary là một người bán sách còn vợ là nội trợ. Tôi đề

nghị chính họ phải chuẩn bị những quyển catalô, bảng giá và thiết bị quảng cáo cần thiết để

tạo vỏ bọc.

Trước khi đi họ phải tuân theo những việc sau:

- Trả trước hai tháng tiền thuê nhà và làm thế nào để bố mẹ họ thu hồi lại toàn bộ của cải

của họ trong thời kỳ này, để không lấy lại cho họ hợp đồng thuê căn hộ.

- Không được nói với người xung quanh về chuyến đi vĩnh viễn của mình.

- Đảm bảo những phương tiện liên lạc trong thời gian sống bất hợp pháp ở

Mésopotamie.

Koltsov

27-5-1950

Vỏ bọc được tạo ra cho Luis, là một người biết rõ về văn học. Còn về phần Leslie là một

phụ nữ nội trợ, nên cần phải là một người gây cảm tình. Bức điện đến từ Matxcơva yêu cầu

họ không được đi ra ngoài khi họ ở Mésopotamie, tên mật danh của Mexique. Trước khi rời

Tyr (tức New York) Luis lập một sự ủy quyền cho ông bố, Harry Cohen để hàng tháng ông

ta có thể lĩnh tiền trợ cấp của quân đội nước Mỹ, để tránh gây chú ý về sự vắng mặt của

Luis.

Trước hôm khởi hành, Claude đã gặp Leslie lần cuối để giao cho cô những hộ chiếu

Mêxicô dưới những tên là Pedro Alvarez Sanchez và Maria Teresa Sanchez. Hôm sau là

ngày cuối cùng của tháng sáu và cũng là ngày cuối cùng của năm học, khi Luis kết thúc giờ

học của mình, ông ta xoá bảng đen và mang tất cả giấy tờ tới văn phòng hiệu trưởng. Sau

đó ông ta đến nhà bố mình để chào tạm biệt. Ông già, vốn là người thích tuyên ngôn, đã

cho ông ta một lời khuyên; “Morris, nếu mọi thứ trở nên quá khó khăn với con, hãy véo vào

KGB - HỒ SƠ BÍ MẬT

http://www.ebook4u.vn Page 130

mình, điều đó tránh cho con khỏi bật khóc”. Ông ta còn nói mong một ngày nhìn thấy

những đường ranh giới được xoá bỏ trên toàn thế giới để Morris không bị chia cắt khỏi đất

nước quê hương mình. Morris nói mình không thể đưa cho bố địa chỉ nhưng thỉnh thoảng

sẽ có người mang đến cho ông những lá thư và cho biết tình hình của mình. Từ đó, Morris

qua thành phố bằng tàu tới tận bến tàu ở đó Leontine đang đợi ông ta trên chiếc tàu chạy

bằng hơi nước sắp đi Veracruz. Con tàu nhổ neo một cách suôn sẻ, nó đi qua bức tượng

thần tự do.

Leontine nhớ lại những ngày cuối cùng này:

“Trước cuộc hẹn cuối cùng với Claude, tôi phải gặp Mlad, đó là yêu cầu của Trung tâm.

Ông ta tới từ Chicago và thông báo cho tôi một tin báo động, những tướng lĩnh của

Peutagone, cùng với những nhà bác học nguyên tử, đã ghim những lá cờ nhỏ trên bản đồ

Liên Xô để đánh dấu những trung tâm công nghiệp, mục nêu tấn công nguyên tử trong

tương lai.

Tôi nhớ rằng Mad đã chuyển tất cả những gì tôi giao cho tới những nhà bác học Xôviết

để sử dụng những tư liệu của Los Alamos để chế tạo bom nguyên tử của riêng mình trong

một thời gian ngắn nhất. Tuân theo những chỉ dẫn của Abel, tôi cho ông ta biết sự đánh giá

cao về những thông tin được cung cấp bởi ông ta mà Nga đã nhận được. Tôi đã muốn giao

cho ông ta 5.000 USD tiền thưởng mà tôi đã lấy trong hộp thư. Ông ta từ chối không nhận

và tuyên bố rằng ông ta làm việc không phải là vì tiền công, mà là để thông báo một thảm

hoạ của thế giới để ngăn chặn quả bom duy nhất sẽ được ném xuống ở Liên Xô.

Tôi nói với ông ta rằng không làm mất danh dự khi nhận những số tiền này, Nga đều

khen thưởng những người có công như vậy.

Bỗng nhiên ông ta hỏi tôi:

- Tôi có thể sử dụng số tiền này theo ý mình chứ?

- Tất nhiên - tôi trả lời.

- Trong trường hợp này, chúng ta sẽ chia đều - ông ta nói - Tôi biết rằng cô cũng có

những nguy hiểm như tôi, vậy nên tôi không muốn dùng hơn một nửa.

Nhưng tôi đã nhận được phần của tôi rồi.

Cuối cùng chúng tôi thống nhất rằng một nửa sẽ gửi ở ‘nhà băng’ để ông ta có thể rút ra

trong trường hợp cần thiết và không mang lại lợi nhuận. Sau đó sử bảo đảm này cho phép

một điệp viên khác nối lại liên lạc với Mlad. Câu nói ‘khoản tiền ở nhà băng không được

trả công’ đã trở thành một mật hiệu của ông ta.

Sau đó, ngay trong ngày hôm ấy, tôi đã báo cho Abel một thông điệp chỉ rằng cuộc gặp

gỡ diễn ra suôn sẻ.

Khi chúng tôi tới Mêxicô, họ để chúng tôi sống trong một ngôi nhà mà không phải trả

tiền, không xa biên giới. Chúng tôi chỉ nhìn thấy ánh nắng qua những cửa sổ, và chỉ biết

những sự kiện xảy ra bên ngoài qua người quản lý. Ông ta đối xử với chúng tôi rất kín đáo

và ít nồng nhiệt. Nhất là khi ông ta cho chúng tôi biết rằng những nhân viên của FBI đã đến

Mêxicô để tìm những giáo viên đã biến mất từ New York. “Những tin này làm cho Morris

choáng váng, tới khi đó ông ta vẫn khẳng định rằng mình là một người tự do, được miễn tất

cả sự bắt buộc và không vướng mắc với ai. Sự thanh thản này bây giờ đã bị xáo trộn, ông ta

rơi vào tình trạng trầm uất, và tiếc đã hành động không suy nghĩ, khi rời khỏi đất nước và

cha mẹ già.

Nói thực, chúng tôi không bao giờ cảm thấy cắn rứt về sự đơn độc như vậy cho tới khi

có những ngày này ở Mêxicô. Có những lúc chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi không thể chịu

đựng bị giam hãm trong cái căn hộ mà đối với chúng tôi như một nhà tù. Chúng tôi có cảm

giác rằng những bức tường bao quanh chúng tôi sẽ đè bẹp chúng tôi.

Để chiến thắng sự thất vọng này, Morris thường xuyên uống rượu hơn, ông ta thường nói

với tôi cũng như với chính mình rằng: Tôi sẽ uống một cốc và có thể căn phòng mà chúng

Tải ngay đi em, còn do dự, trời tối mất!