Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

KGB - HỒ SƠ BÍ MẬT phần 4 docx
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
KGB - HỒ SƠ BÍ MẬT
http://www.ebook4u.vn Page 62
ký thứ ba, rồi thứ hai ở Đại sứ quán Xôviết chỉ huy, cũng không thể ngăn cản Twain đến
New York lưu trú trong nhiều ngày. Ông đã đến đó cùng với người vợ của ông là bà
Élisabeth - một người nổi tiếng trong Cơ quan tình báo với vai trò của một điệp viên kích
động trong lần bắt bớ Yakov Blumkine, một trong những người bị kết án đầu tiên và bị xử
tử ở Nga vì đã mưu phản cùng với Trotski (ông ta bị xử bắn tháng 12 năm 1929).
Zaroubine là một người đàn ông vừa lùn vừa mập, vẻ bên ngoài giống như “một con heo”,
có cảm giác như được củng cố bởi cái mũi tẹt và cặp kính tròn, không có gọng cũng chẳng
có kính. Trong suối những ngày lưu trú ở Mỹ, vợ chồng ông ta đã sử dụng bí danh là
Zoubiline.
Chúng ta hãy trở lại bức điện của Pastelniak. Sau khi đã có ý thức về chuyện này, Fitine
đã gọi Kvasnikov đến và chỉ cho ông ta thấy rằng.
- Vậy chúng ta phải quyết định như thế nào về vấn đề của Luis và Leonid Romanovitch?
- Dường như tôi có cảm giác rất tốt - Kvasnikov trả lời - Tôi nghĩ rằng, ông ta xứng đáng
với niềm tin của chúng ta và chúng ta có thể giao cho ông ta những trách nhiệm.
- Tin tưởng ở ông ta là một chuyện, còn tuyển mộ ông ta lại là chuyện khác. Theo
nguyên tắc chung, chỉ có những sĩ quan tình báo mới được thực hiện những công việc kiểu
này.
- Tôi biết, nhưng ông ta là một trường hợp đặc biệt đối với các điệp viên tình báo của
chúng ta ở nước ngoài.
Fitine suy nghĩ một lúc.
- Tốt, Leonid Romanovitch, tôi sẽ lưu ý những nhận xét của ông. Nhưng tôi tin rằng, rất
cần thiết phải đưa ra quan điểm của riêng tôi về vấn đề ông Luis trước khi quyết định, liệu
ông ta có tài năng hay không để được tuyển dụng. Hãy làm một phiếu nhận dạng cho những
nhân viên của chúng ta.
- Tốt - Pavel Mikhailovitch
Mười lăm phút sau đó, một sĩ quan trẻ đến tự trình diện với Fitine ở văn phòng.
- Ngài cho phép tôi chứ, thưa ông bạn chỉ huy?
- Chủ đề gì vậy?
- Ông đã yêu cầu những thông tin về vấn đề của Luis?
- Tôi đã yêu cầu một cái phiếu nhận dạng cá nhân.
- Nó đã sẵn sàng. Tôi mang nó cho ông.
- Nhanh vậy sao?
Fitine ra hiệu cho viên sĩ quan này tiến lại gần hơn để nghiên cứu kỹ vấn đề này. Ông
chú ý đến chiếc phù hiệu của người lính nhảy dù cài trên chiếc áo đồng phục của viên sĩ
quan trẻ.
- Chúng ta đã tự nhìn nhận lại chưa?
- Trên thực tế, đây là một người bạn chỉ huy. Cách đây một năm rưỡi, Ủy ban Trung
ương Đảng
- ông đã nói với tôi về sự giả vờ của tôi ở Cơ quan tình báo.
- Đúng, bây giờ tôi đã nhớ. Ông đã nhớ chưa?
- Sĩ quan Yatskov, Anatoli Antonvitch, đã tốt nghiệp Đại học Matxcơva. Trước khi phục
vụ Cơ quan tình báo, tôi đã là một thành viên chính thức trong đơn vị của Dounavev.
- Vậy chúng ta là những người bạn cũ của nhau. Và bây giờ, Trung uý Yatskov, chúng ta
thấy đấy, đã soạn thảo cho tôi rất công phu1.
Yats đưa cho ông chiếc áo sơ mi mỏng bọc tờ Spravka liên quan đến Luis.
Fitine bắt đầu đọc với giọng rất to:
- “Cohen, Morris, sinh năm 1910, người Mỹ, độc thân, là công nhân, thành viên của
Đảng Cộng sản Mỹ, đã làm việc ở Cơ quan tình báo năm 1938 với những môtíp lý
tưởng...”
Sau khi đọc hết từ đầu đến cuối, Fitine ngước mắt nhìn về phía Yatskov.
KGB - HỒ SƠ BÍ MẬT
http://www.ebook4u.vn Page 63
- Tôi phải nói rằng, việc đó thực hiện rất tốt. Nhưng tôi nghĩ rằng, tôi phải nhìn tận mắt
tập hồ sơ liên quan đến Luis.
_______________________________________
1. Anatoli Yatskov nhắc lại những gì đã qua trong cuộc gặp gỡ đầu tiên của ông ta với
Fitine trong một cuộc phỏng vấn có sự đồng ý của Anatoli Pokrovski.
Nửa giờ sau, tập hồ sơ 13676 đã nằm gọn trong tay ông chủ Cơ quan tình báo nước
ngoài. Ông mở ra một trang tự thuật được đánh máy và nó được đảm bảo bằng một đoạn rất
khó đọc. Đoạn đầu này do chính Luis viết ra.
Và hiện giờ, tất cả những tài liệu bằng tiếng Anh, ban đầu được tập hợp trong hồ sơ số
13676, đã được chuyển đi nơi khác, thậm chí nó rất cần thiết phải dịch từ tiếng Nga sang
tiếng Anh.
Đây là những gì mà Fitine đã đọc:
“Bố mẹ tôi đều là những người nhập cư. Mẹ tôi là người gốc Vilna. Cha tôi là người gốc
Taraschi, gần Kiev. Họ sống ở Harlem, thuộc phía Đông của New York. Những người Nga
và người Ucraina thường xuyên tụ tập ở nhà cha mẹ tôi để nghe những đĩa hát mà họ đã thu
thập được, để hát những bài hát rất quần chúng và tổ chức những buổi khiêu vũ điệu polka,
điệu gopak. Những điều mà tôi đặc biệt quan tâm là những câu chuyện về chủ đề của một
đất nước mà tôi chưa bao giờ được biết đến, đó là nước Nga. Mỗi một lần họ nói với nhau
về điều này, tôi lại thấy sự khát khao được ngước mắt nhìn về đất nước, nơi có tổ tiên
chúng tôi ở đó. Điều mong muốn này đã lớn lên dần theo năm tháng cùng với biết bao
nhiêu sự kiện đã xảy ra.
Bởi vì nước Nga không phải là một nước như những nước khác. Nó trở thành một nước
mẫu mực trong một xã hội mới và tất cả các nước đều hướng về đất nước này. Vậy tại sao
khi các nước phương Tây đang chìm trong sự suy thoái kinh tế một cách trầm trọng mà
nước Nga lại bắt tay vào một nhiệm vụ phi thường để hoàn thành kế hoạch năm năm lần
thứ nhất? Tôi cũng vậy, Liên bang Xôviết đã quyến rũ tôi rất nhiều bởi vì mỗi một người có
cơ may được làm việc ở đất nước này, trong khi đó ở Mỹ thì ngược lại, chúng tôi đang bị
thất nghiệp. Nói ngắn gọn, cũng như những người ở phương Tây, tôi đã bị quen bởi những
ý tưởng của XHCN, là hiện hình của một cấu trúc xã hội tự do nhất thế giới.
Năm 1936, ở Đại học của Illinois, tôi đã gia nhập tổ chức thanh niên Cộng sản. Nhưng
tôi đã nhanh chóng bị trục xuất khỏi trường vì đã có những đóng góp cho những truyền đơn
chính trị mà chúng tôi đã in trong đêm để kịp sáng hôm sau bỏ vào bưu điện. Khi tôi trở về
New York, tôi đã là thành viên của Đảng Cộng sản Mỹ.
Ở thời kỳ này, cuộc khủng hoảng kinh tế đang trên đường tan biến, nhưng nạn thất
nghiệp vẫn luôn còn đó, thậm chí có đến cả mười bảy triệu người. Trên thực tế mà nói thì
không thể tìm được một công việc nhưng những người bạn trong Đảng của tôi đã tìm cho
tôi một công việc, thực chất là một công việc tạm thời đi đưa báo và những tạp chí tiến bộ,
với công việc này tôi được trả mười lăm đô la một tuần. Và rồi, tôi đã tìm được một công
việc làm thợ sắp chữ trong một nhà in, rồi lại làm thợ cơ khí trong một nhà máy và nhân
viên trong một khách sạn ở New York.
Năm 1936 là thời kỳ của những cuộc mít tinh và những cuộc biểu tình có lợi cho nước
Cộng hoà Tây Ban Nha. Ở Mỹ, cũng như ở tất cả mọi nơi trên thế giới, sự tập trung lực
lượng bắt đầu diễn ra. Một mặt, những lực lượng hoà bình, của sự tiến bộ và dân chủ, mặt
khác, những kẻ đồng loã của trào lưu phản động, sự ức hiếp của chế độ độc tài. Mỗi một
người tự đưa ra cho mình một cách lựa chọn: Bạn về phía nào? Đối với tôi, vì rất nhiều lý
do, tôi chỉ có thể tập hợp những người bảo vệ nước Cộng hoà. Việc này diễn ra đúng lúc
được đề bạt để củng cố sự tin tưởng vào chính trị của tôi. Trong suốt cuộc họp ở Madison
Square Garden (tháng hai năm 1937), tôi đã là một trong những người đầu tiên đến một
cách tự nguyện, không ngần ngại, đối với Đội hiến binh quốc tế Abraham Lincoln”.