Siêu thị PDFTải ngay đi em, trời tối mất

Thư viện tri thức trực tuyến

Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật

© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

SUY NGHĨ ĐỂ THÀNH CÔNG - 6 potx
MIỄN PHÍ
Số trang
25
Kích thước
390.8 KB
Định dạng
PDF
Lượt xem
1189

SUY NGHĨ ĐỂ THÀNH CÔNG - 6 potx

Nội dung xem thử

Mô tả chi tiết

126

kiếm từ một cái gì đó vượt khỏi những sáng chế và những ma mãnh của

cái trí, mà có nghĩa rằng có một cảm thấy cho một cái gì đó, đang sống

trong nó, đang là nó – đó là tôn giáo thật sự. Nhưng bạn có thể làm được

việc đó chỉ khi nào bạn rời khỏi cái ao mà bạn đã đào cho chính mình và đi

ra ngoài để vào con sông của cuộc sống. Vậy thì cuộc sống có một cách

kinh ngạc để chăm sóc bạn, bởi vì lúc đó không còn sự chăm sóc nào về

phần bạn nữa. Cuộc sống chuyên chở bạn đến nơi nó muốn bởi vì bạn là

một bộ phận của chính nó; lúc đó không còn vấn đề của an toàn, của

người ta nói gì hay không nói gì, và đó là vẻ đẹp của cuộc sống.

Người hỏi: Điều gì làm cho chúng ta sợ chết?

Krishnamurti: Bạn nghĩ rằng một chiếc lá rơi xuống mặt đất có sợ hãi cái

chết hay sao? Bạn nghĩ rằng một con chim sống trong sợ hãi cái chết à?

Nó gặp gỡ chết khi chết đến; nhưng nó không quan tâm đến chết, nó quá

bận rộn với việc đang sống, với việc bắt những côn trùng, làm một cái tổ,

hót một bài hát, bay vì niềm vui được bay. Bạn có khi nào nhìn ngắm

những con chim lượn lờ vút cao trong không gian không cần vẫy cánh,

đang được mang đi bởi cơn gió hay không? Chúng dường như thích thú

vô tận. Chúng không lo ngại chết. Nếu chết đến thì cũng được thôi, chúng

kết thúc. Không có lo ngại chuyện gì sắp xảy ra; chúng đang sống khoảnh

khắc này sang khoảnh khắc khác, phải vậy không? Chính là chúng ta

những con người mới luôn luôn sợ chết – bởi vì chúng ta không đang

sống. Đó là cái rắc rối: chúng ta đang chết, chúng ta không đang sống.

Những người già ở gần gần cái nấm mồ, và những người trẻ thì không xa

đó lắm.

Bạn thấy không, có sự lo lắng này với chết bởi vì chúng ta sợ mất đi cái đã

được biết, những thứ mà chúng ta đã thâu lượm. Chúng ta sợ mất đi

người vợ hay người chồng, một đứa con hay người bạn; chúng ta sợ mất

đi những gì chúng ta đã học được, đã tích lũy được. Nếu chúng ta có thể

mang theo tất cả những thứ mà chúng ta đã thâu lượm – bạn bè của

chúng ta, những sở hữu của chúng ta, những đức hạnh của chúng ta,

nhân cách của chúng ta – vậy thì chúng ta không sợ chết, phải vậy

không? Đây là lý do tại sao chúng ta bịa đặt những lý thuyết về chết và đời

sau. Nhưng sự thật là rằng chết là một kết thúc và hầu hết mọi người

chúng ta đều không sẵn lòng đối diện với sự thật này. Chúng ta không

muốn rời bỏ cái đã được biết; vì vậy chính do sự bấu víu vào cái đã được

biết mới tạo ra sợ hãi trong chúng ta, không phải là cái không được biết.

Cái không được biết không thể nào trực nhận được bởi cái đã được biết.

Nhưng cái trí, được cấu thành từ cái đã được biết, nói rằng, “tôi sắp kết

thúc,” và vì vậy nó bị sợ hãi.

Bây giờ, nếu bạn có thể sống từ khoảnh khắc này sang khoảnh khắc khác

và không lo ngại về tương lai, nếu bạn sống không có tư tưởng về ngày

127

mai – mà không có nghĩa một hời hợt của bận rộn ngày hôm nay; nếu, ý

thức được toàn tiến trình của cái đã được biết, bạn có thể buông bỏ cái đã

được biết, xóa sạch nó hoàn toàn, rồi thì bạn phát hiện ra rằng một sự

việc kinh ngạc xảy ra. Hãy thử nó trong một ngày – gạt đi mọi thứ bạn biết,

quên nó đi, và chỉ nhìn điều gì đang xảy ra. Đừng đem theo những lo âu

của bạn từ ngày này sang ngày khác, từ giờ này sang giờ khác, từ khoảnh

khắc này sang khoảnh khắc khác, hãy buông bỏ tất cả chúng đi, và bạn sẽ

nhận thấy rằng từ buông bỏ này có một cuộc sống lạ lùng mà gồm cả

đang sống và đang chết. Chết chỉ là kết thúc của một cái gì đó, và trong

chính chết đó có một cái mới mẻ lại.

Người hỏi: Người ta nói rằng trong mỗi người chúng ta đều có chân lý vĩnh

cửu và không thời gian; nhưng, vì cuộc sống chúng ta rất ngắn ngủi, làm

thế nào có chân lý trong chúng ta?

Krishnamurti: Bạn thấy không, chúng ta đã biến chân lý thành một cái gì

đó vĩnh cửu. Và chân lý có vĩnh cửu hay không? Nếu nó vĩnh cửu, vậy thì

nó vẫn còn ở trong lãnh vực của thời gian. Khi nói một cái gì đó là vĩnh

cửu ngụ ý rằng nó tiếp tục; và cái gì tiếp tục không phải là chân lý. Đó là

vẻ đẹp của chân lý: nó phải được phát hiện từ khoảnh khắc này qua

khoảnh khắc khác, không phải được ghi nhớ. Một chân lý được ghi nhớ là

một sự việc không còn sinh khí. Chân lý phải được phát hiện từ khoảnh

khắc này sang khoảnh khắc khác bởi vì nó đang sống, nó không bao giờ

giống nhau; và tuy nhiên mỗi lần bạn phát hiện nó, nó lại giống y hệt.

Điều gì quan trọng là không tạo ra một lý thuyết của chân lý, không nói

rằng chân lý là vĩnh cửu trong chúng ta và tất cả chuyện còn lại của nó –

đó là một sáng chế của những con người già nua khiếp sợ cả chết lẫn

sống. Những lý thuyết tuyệt vời này – rằng chân lý là vĩnh cửu, rằng bạn

không cần phải sợ hãi bởi vì bạn là một linh hồn bất diệt, và vân vân – đã

được sáng chế ra bởi những con người khiếp sợ mà cái trí của họ đang

thối rữa và những triết lý của họ không có giá trị gì cả. Sự thật là rằng

chân lý là cuộc sống, và cuộc sống không có vĩnh cửu. Cuộc sống phải

được phát hiện từ khoảnh khắc này sang khoảnh khắc khác, từ ngày này

sang ngày khác; nó phải được phát hiện, nó không thể trở thành quen

thuộc. Nếu bạn quen thuộc với ý nghĩ rằng bạn biết cuộc sống, bạn không

đang sống. Ba bữa ăn mỗi ngày, quần áo, chỗ ở, ái ân, công việc của bạn,

vui chơi của bạn và qui trình suy nghĩ của bạn – cái qui trình, lặp đi lặp lại,

nhàm chán đó không là cuộc sống. Cuộc sống là một cái gì đó để được

phát hiện; và bạn không thể nào phát hiện nó nếu bạn không mất đi, nếu

bạn không xoá đi tất cả những thứ mà bạn đã tìm được. Hãy thử nghiệm

điều gì tôi đang nói. Hãy gạt đi những triết lý của bạn, những tôn giáo của

bạn, những phong tục của bạn, những điều cấm kỵ thuộc chủng tộc của

bạn và tất cả những chuyện đó, vì chúng không là cuộc sống. Nếu bạn bị

vướng mắc trong những sự việc kia bạn sẽ không bao giờ phát hiện được

Tải ngay đi em, còn do dự, trời tối mất!