Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Một Quan Điểm Về Sống Đẹp - CHƯƠNG VI LẠC THÚ Ở ĐỜI pptx
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
CHƯƠNG VI
LẠC THÚ Ở ĐỜI
1. VẤN ĐỀ HẠNH PHÚC
Ở đời, ta có thể hưởng thụ được nhiều thứ lắm: ta hưởng thụ cái bản thân của ta,
hưởng thụ đời sống gia đình, hưởng thụ cây cỏ, hoa lá, mây ráng, dòng nước uốn
khúc, ngọn thác cuồn cuộn, và thiên hình vạn trạng trong vũ trụ; ngoài ra ta còn
hưởng thụ thi ca, nghệ thuật, trầm tư, tình bạn, đàm đạo, sách vở, những cái này
đều là những hình thức cảm thông của tâm hồn. Có những lạc thú dễ thấy như một
bữa ăn ngon, một buổi họp vui vẻ, một buổi đoàn tụ trong gia đình, một buổi dạo
xuân; có những lạc thú không hiện rõ như thi ca, nghệ thuật, trầm tư. Nhưng tôi
không thể phân biệt được lạc thú ra làm hai loại tinh thần và vật chất, vì tôi không
tin rằng sự phân biệt như vậy là đúng và cũng vì mỗi khi tôi muốn phân biệt thì tôi
thấy lúng túng. Chẳng hạn khi thấy một bọn người già trẻ, trai gái vui vẻ ăn trên
bãi cỏ trong một cuộc dạo cảnh thiên nhiên thì trong cái vui của họ, phần nào
thuộc về vật chất, phần nào thuộc về tinh thần? Tôi thấy một em nhỏ lăn trên bãi
cỏ, một em khác kết bông, bà mẹ chúng ăn một cái bánh, một ông chú hay ông bác
của chúng cắt một trái táo đỏ và thơm tho, còn ba chúng thì nằm ra ngó mây trôi,
ông nội của chúng phì phà ống điếu. Đâu đó có người quay dĩa hát và tiếng nhạc
hoà tiếng sóng văng vẳng đưa lại. Bao nhiêu cái vui, cái nào là vật chất, cái nào là
tinh thần? Phân biệt cái thú ăn uống hoặc ngắm cảnh với cái thú ngâm thơ, có phải
là một việc dễ không? Nghe nhạc có phải là một cái thú cao thượng hơn hút thuốc
ngon không? Mà người ta vẫn cho thú trên là thú tinh thần, thú dưới là vật chất.
Vậy theo tôi sự phân loại như vậy mơ hồ, khó hiểu, lầm lẫn. Nó căn cứ vào một
thứ triết học phân biệt tinh thần và nhục thể mà không nghiên cứu kĩ những hoan
lạc của ta.
Tôi cho mục đích chính đáng của sinh hoạt là sự hưởng thụ; có lẽ giả định đó có
phần quá đáng chăng? Giản dị quá nhỉ? Vâng, vì nó như vậy đấy. Tôi còn do dự
không muốn dùng tiếng “mục đích” vì tiếng đó hàm cái nghĩa bó buộc, gắng sức,
mà hưởng thụ chỉ là một thái độ rất tự nhiên. Vấn đề mà mọi người đặt ra ở trên
cõi đời này không phải là làm sao cố gắng đạt được mục đích của đời sống mà là
làm gì trong cái khoảng đời người trung bình là năm, sáu chục năm này. Tổ chức
đời sống đó ra sao để tìm được nhiều hạnh phúc; vấn đề đó rất thực tế chứ không
có tính cách siêu hình học.
Mặc khác tôi nghĩ rằng những triết gia nào tính giải quyết vấn đề mục đích của
nhân sinh là mắc vào cái tật lí luận sai về nguyên tắc vì đáng lẽ phải chứng minh
rằng đời người có mục đích thì các nhà đó lại giả định rằng nó có mục đích. Vấn
đề đó mà các nhà tư tưởng phương Tây đã bao lần đem ra tranh luận, sở dĩ được
coi là quan trọng có lẽ do ảnh hưởng của môn thần học; và nội một điều là người
ta rán giải quyết nó, cãi nhau vì nó, lúng túng vì nó, cũng đủ cho ta thấy rằng nó
hão huyền, không sao giải được. Nếu đời người quả thực có mục đích thì có đâu
mục đích lại mơ hồ, khó kiếm đến như vậy.
Người ta có thể đặt vấn đề theo hai cách: một là mục đích đó đã được Thượng Đế
quyết định rồi, hai là nó do con người lựa chọn lấy. Tôi không xét quan niệm thứ
nhất vì cái mà cho là ý chí của Thượng Đế đó, nhất định là do óc chúng ta nghĩ ra,
chúng ta tưởng tượng rằng Thượng Đế có ý nghĩ đó; vả lại nếu Thượng Đế có một
ý chí nào thì làm sao mà trí khôn của phàm nhân chúng ta có thể đoán được. Lí
luận cái kiểu đó (đem ý nghĩ của ta gán cho Thượng Đế) thì kết quả là sẽ coi
Thượng Đế như một viên Thượng sĩ trong quân đội của chúng ta, biến Thượng Đế
thành một vị ái quốc cuồng nhiệt hơn chúng ta nữa. Ta quan niệm Thượng Đế như
vậy thì Thượng Đế không thể định một “thiên vận” cho thế giới hoặc châu Âu
được, mà chỉ có thể định một “thiên vận” cho tổ quốc thân yêu của chúng ta thôi.