Siêu thị PDFTải ngay đi em, trời tối mất

Thư viện tri thức trực tuyến

Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật

© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Cam nhan cua em ve lao hac
MIỄN PHÍ
Số trang
7
Kích thước
177.5 KB
Định dạng
PDF
Lượt xem
746

Cam nhan cua em ve lao hac

Nội dung xem thử

Mô tả chi tiết

VnDoc - Tải tài liệu, văn bản pháp luật, biểu mẫu miễn phí

Đề bài: Cảm nhận của em về truyện ngắn Lão Hạc

Bài làm

Nông dân Việt Nam muôn đời nay luôn lam lũ, vất vả. Họ sống có khi sung túc, có khi cơ cực. Nhưng ở họ luôn sáng ngời phẩm chất tốt đẹp. Việt Nam những

năm 1930-1945 đói khổ, nghèo nàn, lạc hậu phải chịu ách áp bức vừa của thực

dân vừa của phong kiến. Cái đói cái nghèo tròng lên cổ nhân dân đặc biệt

người nông dân áo vải lấm lem. Trước hình tượng ấy, rất nhiều nhà văn đương

thời chọn lựa làm hình mẫu cho đề tài viết văn của mình. Trong đó có Nam

Cao. Ông đã khắc họa bức chân dung Lão Hạc trong tác phẩm cùng tên sinh

động, chân thực. Lão Hạc dưới ngòi bút Nam Cao là lão nông nghèo. Ba sào vườn, một túp lều, một con chó vàng... đó là tài sản, vốn liếng của lão. Vợ chết đã lâu, cảnh gà

trống nuôi con, lão lần hồi làm thuê kiếm sống. Lão có đứa con trai nhưng vì

nghèo mà không cưới được vợ cho con khiến con bỏ đi đồn điền không biết

ngày về. Lão sống với con chó Vàng, chăm sóc, nuôi nấng nó như đứa con. Ngoài con chó làm bạn, Lão Hạc thường kể chuyện và tin tưởng duy nhất chỉ

mình ông giáo cạnh nhà. Trước hết hiện lên ở lão Hạc là phẩm chất sáng ngời của một tâm hồn thuần

nông chất phác. Lão Hạc là một người giàu tình yêu thương. Lão yêu con, hi

sinh tất cả vì con. Không cưới được vợ cho con lão day dứt, luôn trăn trở vì

điều đó. Lão đau đớn khi con sắp đi làm phu đồn điền cao su. Lão chỉ biết khóc: "Thẻ của nó, người ta giữ. Hình của nó, người ta đã chụp rồi (...). Nó là người

của người ta rồi, chứ đâu còn là con tôi ?". Những gì trong vườn, bán được bao

nhiêu lão dành dụm cho con, hi vọng khi con trở về "có chút vốn mà làm ăn". Lão không chỉ yêu thương đứa con của mình mà còn yêu cả con chó Vàng, chăm nó như người con cho nó ăn cơm trong bát sứ như nhà giàu. Bắt rận hoặc

đem nó ra cầu ao tắm. Lão ăn gì cũng chia cho cậu Vàng cùng ăn. Lão ngồi

uống rượu, cậu Vàng ngồi dưới chân, lão nhắm một miếng lại gắp cho nó một

miếng như người ta gắp thức ăn cho con trẻ. Lão tâm sự với cậu Vàng như tâm

sự với một người thân yêu ruột rà. Lão còn giàu lòng tự trọng, lương thiện. Bán con chó mà lão thấy ân hận, day

dứt không nguôi. Lão chọn cái chết đau đớn. Chết vì ăn bả chó khiến người đọc

đau lòng thay cho lão. Cái chết ấy là sự minh chứng cho lòng tự trọng của lão. Lão thà chết cũng không bao giờ chịu làm vẩn đục tâm hồn, lương tâm của

mình. Đến khi chết lão vẫn nghĩ về đứa con, nghĩ về con Vàng. Quả thực thật

đáng trân trọng. Nhưng lão Hạc cũng như bao người nông dân khác. Lão nghèo đói, cơ cực. Mất mùa thêm trận ốm khiến lão đã nghèo lại càng nghèo và chính vì thế dẫn

đến nhiều chuyện về sau. Lão nghèo nên chẳng thể cưới vợ cho đứa con duy

nhất. Lão nghèo nên con Vàng không nuôi nổi phải bán đi. Lão không dám ăn, chỉ ăn dè ăn dặt, ăn củ khoai, củ chuối vớ được cái gì lão ăn cái nấy vì sợ động

vào tiền của con. Lão nghèo đến mức phải tìm đến cái chết vì nghĩ sẽ không

chịu được mà động vào tiền cho con. Cái nghèo khiến lão đáng thương. Nhưng

đó là cái nghèo chung của toàn người nông dân thời bấy giờ. Luôn thiếu ăn, thiếu mặc, đời sống khó khăn, cơ cực.

Tải ngay đi em, còn do dự, trời tối mất!