Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Cái tôi trữ tình trong hai tập thơ khát, linh của vi thùy linh.
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
1
ĐẠI HỌC ĐÀ NẴNG
TRƯỜNG ĐẠI HỌC SƯ PHẠM
KHOA NGỮ VĂN
----------------
KHÓA LUÂN T ̣ ỐT NGHIÊP ĐẠI HỌC ̣
NGÀNH CỬ NHÂN VĂN HỌC
Đề tài:
CÁI TÔI TRỮ TÌNH TRONG HAI TẬP THƠ KHÁT, LINH
CỦA VI THÙY LINH
Người hướng dẫn:
TS. Ngô Minh Hiền
Người thực hiện:
Hoàng Thị Hằng
Đà Nẵng, tháng 5/2013
2
LỜI CAM ĐOAN
Tôi: Hoàng Thị Hằng, xin cam đoan rằng: Công trình này do tôi thực
hiện dưới sự hướng dẫn của TS. Ngô Minh Hiền.
Tôi xin chịu trách nhiệm về tính trung thực của nội dung khoa học trong
công trình.
Đà Nẵng, tháng 05 năm 2013
Người thực hiện
Hoàng Thị Hằng
3
LỜI CẢM ƠN
Trong quá trình thực hiện khóa luận này, tôi đã nhận được sự
quan tâm, tạo điều kiện từ phía các thầy cô giáo và sự động viên
khích lệ của các bạn sinh viên trong khoa Ngữ văn, các thầy cô thủ
thư trường Đại học Sư phạm – Đại học Đà Nẵng. Đặc biệt là sự
hướng dẫn, giúp đỡ tận tình của TS. Ngô Minh Hiền.
Nhân dịp hoàn thành khóa luận, tôi xin bày tỏ lòng biết ơn
chân thành tới cô giáo hướng dẫn cùng các thầy cô và các bạn.
Đà Nẵng, tháng 05 năm 2013
Người thực hiện
Hoàng Thị Hằng
4
MỞ ĐẦU
1. Lí do chọn đề tài
Cái tôi là một khái niệm của triết học và tâm lí học được các nhà khoa
học giải thích khi đề cao ý thức, lí tính trong mối quan hệ vật chất – ý thức,
chủ quan – khách quan, cá nhân – xã hội. Với định nghĩa “Tôi tư duy tức là
tôi tồn tại”, Descart đã thể hiện cái tôi như một thực thể biết tư duy, như căn
nguyên của nhận thức duy lí và khẳng định tính độc lập của cái tôi. Hà Minh
Đức trong Thơ và mấy vấn đề trong thơ Việt Nam hiện đại cho rằng: “Cái tôi
trữ tình là cái tôi của tác giả được nghệ thuật hóa. Đó là nhân vật trữ tình quan
trọng trong thơ. Sự hiện diện này bộc lộ ở cốt cách, bản sắc của một lối cảm
nghĩ sâu xa hơn chính là nội dung của tiếng hát tâm hồn” [9, tr.74]. Có thể
thấy, cái tôi trữ tình là yếu tố quan trọng trong thế giới nghệ thuật thơ ca; là
thế giới tinh thần của nhà thơ được thể hiện với những sắc thái đa dạng. Cái
tôi trữ tình là hiện tượng tổng hợp các phương diện cá nhân, xã hội, thẩm mĩ.
Bản thân các yếu tố cấu thành nó luôn vận động theo từng giai đoạn lịch sử,
xã hội nên cái tôi trữ tình có sự vận động không ngừng cùng với sự vận động
của cuộc sống và sự thay đổi của lịch sử. Nó luôn vận động để tự làm mới
mình, để theo kịp nhu cầu bộc lộ bản thân và nhu cầu thẩm mĩ của thời đại.
Bởi thế trong mỗi thời đại thi ca lại có một kiểu cái tôi trữ tình đóng vai trò
chủ đạo, thể hiện tập trung cao độ tinh thần thơ ca của thời đại ấy. Nếu cái tôi
trữ tình cổ điển là “phi cá thể” thì với nhu cầu giải phóng cái tôi cá nhân của
giai đoạn văn học 1930 – 1945 làm nảy sinh cái tôi lãng mạn, lấy tâm hồn con
người làm đối tượng. Sang đến giai đoạn văn học kháng chiến chống Pháp,
chống Mĩ cái tôi trữ tình lại là cái tôi lại hòa vào cái ta cộng đồng. Trở về thời
bình, cái tôi trữ tình trong thơ ca sau 1975 lại tiếp tục xu thế vận động trong
sự đào sâu vào thế giới bản thể nên “cái tôi tự thức”, “cái tôi cá thể” được
5
hiện diện rõ nét. Xã hội càng phát triển, nghệ thuật có sự thay đổi cho phù
hợp thì cái tôi trữ tình cũng có sự đổi khác.
Vi Thùy Linh là một trong những hiện tượng của thơ Việt Nam đương
đại: “Đó là hiện tượng chín sớm trong thơ, và cả trong đời. Cô gái mới hai
mươi tuổi đã có những khát khao dữ dội về chức năng làm mẹ, và nghĩ một
cách thâm trầm, sâu sắc đến không ngờ về thiên chức người mẹ trong thế giới.
Bằng cú pháp thơ già dặn, cách nói thơ đơn giản và trực diện. Những bài thơ
của Vi Thùy Linh như hồ nước chứa những cơn sóng ngầm từ bên dưới” [14,
tr.119]. Có thể nói, bằng tâm huyết sáng tạo và đổi mới thi ca trong tâm thế
của người “làm tiếng Việt”, muốn góp sức mình vào sự duy trì và và sinh sôi
vẻ đẹp, sự phong phú, biểu cảm của của tiếng Việt, qua hơn 15 năm với 7 tập
thơ, Vi Thùy Linh đã gây được sự chú ý lớn trong nền thơ ca đương đại.
Cái tôi trữ tình là một trong những điều khá đặc sắc trong thơ Vi Thùy
Linh. Nghiên cứu “Cái tôi trữ tình trong hai tập thơ Khát, Linh của Vi Thùy
Linh”, người viết hi vọng sẽ góp phần tìm ra những giá trị riêng của cái tôi trữ
tình trong thơ Vi Thùy Linh trong sự vận động của thơ Việt Nam đương đại.
2. Lịch sử vấn đề
Kể từ khi cho ra mắt tập thơ đầu tay đến nay, trong giới nghiên cứu phê
bình có nhiều ý kiến khác nhau về thơ Vi Thùy Linh.
Chu Thị Thơm khi bàn đến nhục cảm - vấn đề mà dư luận lên tiếng nhiều
nhất khi đọc thơ Vi Thùy Linh đã cho rằng “nhục cảm đã vượt qua con chữ”
[23].
Dường như không tán đồng với ý kiến này, Nguyễn Trọng Tạo tranh
biện: “Vẫn biết con người thường có những ngộ nhận, nhưng người phê bình
ngộ nhận thường đưa ra những phán xét liều lĩnh đến nực cười. Tỷ dụ như
với thơ Vi Thùy Linh, Hoàng Xuân Tuyền phán: "Chúng tôi không coi
những ghi chép lộn xộn đó là thơ ", còn Nguyễn Thanh Sơn thì bảo, đó chỉ
6
là “một món nộm thơ nhạt nhẽo”. Tất nhiên, thích hay không thích là quyền
của mỗi người, nhưng đâu phải cứ phán bừa như thế thì thơ Vi Thùy Linh sẽ
bị hạ thấp xuống đáy vực hay trở thành văn xuôi, mà ngược lại, nhà thơ trẻ
này vẫn Khát, vẫn Linh, vẫn Song Mã nước đại “Tới vùng sa mạc ánh nhũ
mặt trời xanh/ Cùng cả tham sân si đầu thai kiếp khác”” [22].
Nguyễn Thanh Sơn trong bài viết Linh ơi! đã bày tỏ đầy đủ ý kiến của
mình về thơ Vi Thùy Linh. Theo tác giả, trong thơ Linh đầy những từ ngữ to
tát, những đại ngôn, hàm ngôn, những diễn dịch tối nghĩa. Đó là sản phẩm
của “mặc cảm chưa thành người lớn”. Nguyễn Thanh Sơn quả quyết “Dù
rằng ngôn ngữ có vẻ hiện đại, chất đầy những phần mềm, cập nhật, mã hoá,
nhưng không vì thế mà rõ ràng hơn, và nhất là, hay hơn ”. Từ chối gọi những
dòng như thế trong thơ Linh là thơ, Nguyễn Thanh Sơn hy vọng những sáng
tác sau trên con đường thi ca của Vi Thùy Linh sẽ hạn chế dần đại ngôn sáo
rỗng và có được những vẫn thơ chân thành, có giá trị [28].
Nguyễn Hoàng Đức với bài viết “Sự khả tín, khả ngờ về hiện tượng thơ
mới – trẻ thứ thiệt” đã tỏ ra nghi ngờ “ống phóng” Nguyễn Trọng Tạo - người
đã “có công” phát hiện ra hiện tượng Vi Thùy Linh. Bài viết đặt ra vấn đề có
hay không một dạng “ông Kễnh”, “ông Bầu”, “lăng xê” hay “dìm hàng” trong
văn nghệ? [23].
Đỗ Nguyên Phong cho rằng sự trình diễn thơ của thi sĩ “hơi rởm”.
Bài Yêu ở Rome được trình diễn là một tiết mục vừa “rởm” lại vừa “mượn đỡ”
của người khác. Như lời Đỗ Nguyên Phong, bài thơ ngoài việc nhắc đến cái
tên tháp nghiêng Pisa cho sang không có gì đáng nói. Phần trình diễn lại
mượn ý tưởng từ “các bức tranh mà Rene Magritte đã vẽ cách đây gần một
thế kỉ” [23].
Trong bài Thử bàn về trách nhiệm của những người đi trước qua trường
hợp thơ Vi Thùy Linh, Nguyễn Trọng Bình cho rằng : “những cái mới, cái lạ