Siêu thị PDFTải ngay đi em, trời tối mất

Thư viện tri thức trực tuyến

Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật

© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Vòng Cung Lửa ( Nicolai Axanop) - 2 pptx
MIỄN PHÍ
Số trang
27
Kích thước
207.2 KB
Định dạng
PDF
Lượt xem
985

Vòng Cung Lửa ( Nicolai Axanop) - 2 pptx

Nội dung xem thử

Mô tả chi tiết

Vòng Cung Lửa - 2

Nicolai Axanop

Cầu chúa giúp đỡ anh

Tin buổi tối1-3

"Gần đây, tại mặt trận Tây Bắc, quân ta đã chuyển sang tấn công tập đoàn quân

địch ở De-men-xcơ. Trong tám ngày, quân ta đã giải phóng 302 địa điểm cư dân,

trong đó có thành phố Lư-xcô-vô, Da-li-uc-xe".

Tổng cục thông tin Liên Xô

1-3-1943

Vào khoảng bốn giờ sáng, Rôn I-vec-xen gọi Tô-lu-be-ép lên boong và chỉ cho

anh những tia sáng yếu chiếu ra từ sau các mỏm đá. Chính ông cầm tay lái, nhẹ

nhàng điều khiển con tàu. Và đây, con tàu đã chập vào luồng ánh sáng và đứng lại.

Trong giây lát, ánh lửa yếu ớt lóe lên truyền tín hiệu đã tắt ngấm.

Một chiếc thuyền nhỏ dùng để dạo chơi ghé vào mạn tàu I-vec-xen trao vào tay

một người nào đó cái xắc của Tô-lu-be-ép, ném chiếc thang dây xuống thuyền, ôm

lấy vai Tô-lu-be-ép. Giọng ông bỗng trở nên khàn khàn, khe khẽ:

-Chúc anh thành công. Cầu Chúa giúp đỡ anh.

-Và nhân dân nữa!-Tô-lu-be-ép cứng cáp đáp, và tụt xuống con thuyền đang chòng

chành. Chiếc thuyền lướt vào bờ êm ru, còn con tàu đã tan biến trong bóng tối. Tới

lúc đó, Tô-lu-be-ép mới sự nhớ ra là không chia tay với Ô-le, con trai của bác

thuyền trưởng.

"Không sao, sẽ còn có những cuộc gặp khác trong tương lai! Hôm nay ta tự hứa

với mình, và với những con người tốt bụng này, là sẽ làm mọi việc đến nơi, đến

chốn! Mà nếu ta làm trong, ta sẽ còn gặp lại mọi người trong một thời gian tốt

lành và sáng sủa hơn".

Con thuyền trôi nhẹ êm và Tô-lu-be-ép chỉ nhìn thấy bóng những người chèo

thuyền trước mắt, ngoảnh lại đằng sau là đuôi thuyền uốn cong. Nhưng đấy, đáy

thuyền đã cọ vào mặt cát, những người chèo thuyền nhảy xuống nước lạnh băng.

Một người không nói, không rằng men theo mạn thuyền đến chỗ Tô-lu-be-ép,

nhấc bổng anh lên, người kia đõ lấy cái xắc.

Người bế Tô-lu-be-ép ngạc nhiên nói:

-Ồ, sao anh ta nhẹ thế này!

Người cầm túi xách của Tô-lu-be-ép khô khan nhận xét:

-Thế cậu nghĩ bọn Đức vỗ béo tù binh như bác Giô-mét vỗ lợn trước ngày Giáng

sinh hay sao? Trước hết, chúng hành hạ chán rồi mới giết chứ!

Nước không còn lõm bõm dưới chân, và hai người mang vác đã đi trên cát. Nhưng

người to lớn bồng Tô-lu-be-ép không bỏ anh xuống. "Họ sợ để lại thêm dấu vết!"-

Tô-lu-be-ép nghĩ. Anh muốn nói là anh biết tiếng họ. Nhưng những người kia yên

lặng. Con đường dẫn lên núi.

Họ đi qua mấy ngôi nhà. Tô-lu-be-ép nhìn thấy chiếc xe hơi đậu sẵn ở đó. Trong

xe có lẽ đã nghe tiếng chân người, vì đèn chợt bật sáng, chiếc cửa sau mở ra.

Người cao lớn bế Tô-lu-be-ép đưa anh vào xe, đầu vào trước, một bàn tay trong xe

Tải ngay đi em, còn do dự, trời tối mất!