Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Truyện cười : Q.1
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
nguyeãn an bình 10
Nhớ áo lụa vàng
Còn chút mưa rơi trên bàn tay ấm
Thuở yêu người nào biết chuyện gian nan
Em đã quên trong đời tôi hiu quạnh
Áo lụa vàng khóc một mảnh trăng tan.
Còn chút hương cho môi người thơm mãi
Dẫu muộn màng xin đừng nhạt môi son
Tôi và em chưa bao giờ gặp lại
Áo lụa vàng trôi vào cõi mênh mông.
Còn chút sương thấm trên thềm rêu lạnh
Bên hiên người còn lại giấc mơ xưa
Tôi tìm em giữa mùa hoa lau trắng
Áo lụa vàng chìm theo những cơn mưa.
11 Mười năm bóng ngựa qua thềm cũ
Còn chút gió theo chân người đi mất
Có chờ nhau khi năm tháng phai tàn.
Chùm thiên lý sân nhà ai thuở nọ
Áo lụa vàng em còn nhớ tôi chăng?
Còn chút nắng gọi bình minh thức giấc
Đợi chim về chờ nhả hạt tương tư
Chiếc lá úa bay theo mùa lưu lạc
Nhớ áo lụa vàng màu mắt tiểu thư.
14/12/2014
nguyeãn an bình 12
Giặt áo bên sông
Chiều cuối năm ngồi bên sông giặt áo
Chờ trăng lên rải ánh bạc mênh mông
Chợt thảng thốt nghe tiếng chim gọi bạn
Em ở đâu sao tôi mãi bận lòng?
Dòng sông cũ đẫm tình tôi trong đó
Ngọt tiếng em cười vọc nước giỡn trăng
Từng sợi tóc thơm lòng tôi ngày nọ
Qua cầu tre vương lại chút nắng vàng.
Mấy mươi năm kiếp giang hồ bỏ dở
Dáng mẹ gầy theo bóng núi xa bay
Khúc bờ đê đã bao mùa đất lở
Em theo người xa thẳm cuối chân mây.
13 Mười năm bóng ngựa qua thềm cũ
Về bên sông tôi thành tên ngã ngựa
Chiếc áo xưa thơm sợi khói quê nhà
Ngồi giặt áo lòng nghe như dao cứa
Nhà đâu đây ai hát bản tình ca?
Về bên sông muốn rũ cả đời mình
Theo dòng nước cuốn đi bao lận đận
Giọt nắng thời gian rụng xuống vô tình
Em quên mất mảnh tình tôi bụi bặm.
Chiều cuối năm ngồi bên sông giặt áo
Treo đời mình đùa cợt cõi hư vô
Em xa lắc để tình tôi ở lại
Nơi đầu sông còn rớt tiếng ai hò.
Tháng 10/2014
nguyeãn an bình 14
Dấu chân qua cầu Hiền Lương
* Năm 2001 trên đường thiên lý, tôi đã dừng lại ở cầu
Hiền Lương-chứng nhân của một thời kỳ chia cắt đất nước
với một cảm giác ngậm ngùi khôn tả.
Đọc bài thơ “ Đưa dâu qua cầu Bến Hải”*
Lòng thấy vui sao thoáng chút bùi ngùi
Dòng sông của một thời đất nước chia đôi
Cầu Hiền Lương thành chứng nhân thương nhớ.
Trai Vĩnh Linh cưới gái làng Cùa Cam Lộ*
Chuyện không ngờ chỉ tưởng ở trong mơ
Những cuộc đấu loa, sơn nhịp, chọi cờ
Sông vẫn mát sao đắng lòng đến thế.
Tôi lặng đi khi bàn chân mình bước nhẹ
Lên những tấm ván cầu một thời tấm còn tấm mất
Tìm vạch sơn trắng của những năm chia cắt
Đánh dấu 450 miếng bên nầy, 444 miếng phía bên kia.**
Vin những nhịp cầu từng thấm máu phân chia
Mong tìm thấy từng dấu bom cày đạn xới
Trong gió nghe như có tiếng gọi đò ai đó
Đò ơi xin chèo nhẹ…dưới sông còn có bạn tôi nằm.***