Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Rượu quê – từ góc nhìn văn hóa làng xã
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
Nguyễn Thị Suối Linh Tạp chí KHOA HỌC & CÔNG NGHỆ 96(08): 181 - 185
181
RƯỢU QUÊ - TỪ GÓC NHÌN VĂN HOÁ LÀNG XÃ
Nguyễn Thị Suối Linh
Trường Đại học Khoa học – ĐH Thái Nguyên
TÓM TẮT
Không được nhắc đến nhiều như cây đa, bến nước, sân đình, nhưng rượu quê chắc chắn là một
phần kí ức khó phai của những người xa xứ khi nghĩ về quê xưa làng cũ. Nguyên liệu cất rượu gần
gũi với người nông dân. Cách ủ men nấu rượu đơn giản, được thực hiện chủ yếu trong gia đình với
quy mô nhỏ, phản ánh đúng tính chất tập quán sản xuất, sinh hoạt của người Việt Nam: nhỏ lẻ,
manh mún, tự cấp tự túc. Người ta nấu rượu để thắp hương ngày lễ tết, để thăm biếu như một món
quà quê, để đãi anh em họ hàng. Không chỉ để uống, để làm cái “cầu giao tiếp”, rượu còn được sử
dụng với rất nhiều ý nghĩa tâm linh thiêng liêng khác. Tất cả những điều đó khiến nó trở thành thứ
đồ uống không thể thiếu trong mọi gia đình Việt.
Từ khoá: rượu, làng xã, giao tiếp, tâm linh, tự cấp tự túc
Có rất nhiều yếu tố làm nên diện mạo văn hoá
của một cộng đồng, từ nói năng, đi đứng, cưới
hỏi, tang ma…đến những thứ trừu tượng hơn
như tính cách, ứng xử, ngôn ngữ, tư duy,
…Và tất nhiên, trong những yếu tố đó không
thể ngoại trừ chuyện ăn, chuyện uống. Ăn
uống là nhu cầu sinh lí của con người, cũng là
một hành vi văn hoá. Có một thứ đồ uống gắn
với không gian văn hoá làng quê, không phải
mắt trâu, chè xanh, nụ vối nhân trần… mà đó
là rượu trắng.*
Dưới góc độ xã hội học, có những lúc, rượu
bị coi là thủ phạm số một dẫn tới bạo lực gia
đình và xung đột xã hội. Với các nhà kinh tế,
rượu là một chủng loại hàng hoá nhiều lợi
nhuận và sức tiêu thụ lớn mặc cho ngành y tế
không ngừng khuyến cáo hạn chế sử dụng
rượu bia và chất kích thích. Trong Văn học
nghệ thuật, có lúc, rượu gắn với những hình
ảnh bê tha nhếch nhác, khổ sở, bất lực: một
Chí Phèo triền miên trong những cơn say của
Nam Cao, một bà Thi điên tối nào cũng uống
rượu để rồi lẩn vào bóng đêm trong tiếng cười
khanh khách gai người trong Hai đứa trẻ của
Thạch Lam… Nhưng cũng không hiếm khi
rượu góp phần làm nên những bức tranh cực
kì nên thơ, nên nhạc của làng quê Việt như
Thu ẩm đã làm nên chùm thơ thu kiệt tác của
Nguyễn Khuyến…
Trên thế giới, có những thứ đồ uống đã trở
thành “thương hiệu văn hoá” của một quốc
*
Tel: 0985 056063, Email: [email protected]
gia như rượu Vang đỏ của người Pháp, rượu
Vodka của người Nga, rượu Sake – niềm tự
hào của người dân dưới chân núi Phú Sĩ.
Nghĩa là, rượu không phải chỉ của người Việt,
nhưng dường như có một thứ rượu của riêng
người Việt, ấy là rượu đế, thứ rượu trắng nút
lá chuối giá chỉ bằng một phần nghìn những
chai rượu ngoại nhưng có lúc, một nghìn chai
rượu ngoại kia cũng không thay thế được.
Rượu có thể dẫn đến cãi cọ, đổ vỡ nhưng
thiếu rượu thì cũng mất hẳn đi sự trọn vẹn của
những cuộc vui. Trong bài viết này, tôi muốn
nói về rượu như một biểu tượng của văn hoá
làng quê.
Nguyên liệu chính để nấu rượu là sản
phẩm của nền nông nghiệp làng xã
Với người nông dân Việt thì lúa gạo là thứ
nhiều nhất, sẵn nhất và cũng quý nhất. Đó là
sản phẩm của nền nông nghiệp lúa nước đã có
từ hàng ngàn năm, trước cả sự ra đời của nhà
nước đầu tiên Văn Lang – Âu Lạc. Văn hoá
Việt nói chung, văn hoá làng xã nói riêng
cũng thuộc về loại hình văn hoá nông nghiệp
gốc trồng trọt với những tính chất đặc trưng
đã được định hình và phát triển trong một thời
gian dài. Cơm tẻ được nấu từ lúa, thổi từ rơm
(thân cây lúa khô) là thứ đồ ăn quan trọng
nhất trong cơ cấu bữa ăn của người Việt. Nó
quan trọng tới mức người ta gọi tên nó thay
cho cả bữa ăn (ăn cơm = cơm + thức ăn
khác), đôi khi vẫn gọi là ăn cơm trong khi
trên mâm không hề có món cơm. Nói như
vậy, song thực tế, ít có bữa ăn nào của nguời