Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Phan tich binh giang bai trong long me
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
VnDoc - Tải tài liệu, văn bản pháp luật, biểu mẫu miễn phí
Đề bài: Phân tích – bình giảng bài Trong lòng mẹ
Bài làm:
Trong lòng mẹ trích từ tập hồi ký Những ngày thơ ấu của nhà văn Nguyên
Hồng, kể lại những kỷ niệm cay đắng, tủi khổ thuở ấu thơ của nhà văn và
người mẹ bất hạnh. Đong đầy trong đó là tình mẫu tử thiêng liêng sâu sắc, qua
giọng văn cảm động, chân thực của tác giả. Nguyên Hồng (1918-1982), tên khai sinh là Nguyễn Nguyên Hồng, quê Nam
Định, ông lớn lên ở thành phố cảng Hải Phòng, trong một xóm lao động nghèo. Ông có một tuổi thơ cơ cực, đầy cay đắng, thiếu thốn tình cảm của cha lẫn mẹ, sống bơ vơ sự ghẻ lạnh của gia đình họ hàng. Nhưng cũng chính điều này lại là
vốn sống tạo nên một nhà văn Nguyên Hồng bản lĩnh, chan chứa tình cảm, luôn luôn muốn thấu hiểu mọi lẽ đời, cái phong cách sống ấy gói gọn trong hai
chữ “gia đình”. Nguyên Hồng được mệnh danh là “nhà văn của những người
cùng khổ”, “nhà văn của phụ nữ và trẻ em”, rất đa tài, sáng tác được nhiều thể
loại nhưng thành công nhất là văn xuôi. Văn của ông luôn chân thực, dạt dào
cảm xúc và thấm đượm tình yêu thương. Những ngày thơ ấu (1938), là tập hồi ký chân thực, có chiều sâu cảm xúc, gồm
9 chương viết về những kỷ niệm đau buồn cay đắng trong suốt thời thơ ấu của
tác giả, mà theo như giáo sư Nguyễn Đăng Mạnh: “Đó là những kỷ niệm đau
xót, buồn tủi của một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình phá sản, phải sống bơ
vơ, đói rách, bị họ hàng giàu có và cái xã hội đồng tiền ấy hắt hủi”. Hồi ký là
tiêu biểu cho phong cách nghệ thuật của nhà văn Nguyên Hồng. Đoạn trích
Trong lòng mẹ nằm ở nửa đầu chương 4 của tập hồi ký. Đoạn trích mở ra là cuộc đối thoại của cậu bé Hồng với người cô ruột. Hồng là
kết quả của cuộc hôn nhân không tình yêu, người cha nghiện ngập vừa mất
chưa đầy năm, người mẹ vì không chịu nổi cái sự o ép bên nhà chồng mà phải
đi tha hương cầu thực. Sắp đến ngày giỗ đầu của người cha, cô ruột đã lân la
tìm đến nói chuyện, những tưởng sẽ chăm sóc vun vén cho cậu bé, nhưng
những lời của người cô lại như dao cắt vào lòng cậu bé Hồng, lời lẽ đầy mỉa
mai, giễu cợt, ghét bỏ. Đọc bài ta có thể tưởng tượng ra cái bộ dáng, đon đả đầy nham hiểm của người
cô khi cười hỏi: “Hồng! Mày có muốn vào Thanh Hóa với mẹ mày không?”, nhưng bằng lòng cảnh giác, suy nghĩ già dặn trước tuổi Hồng chỉ lẳng lặng cúi
đầu đáp lời: “Không! Cháu không muốn vào. Cuối năm thế nào mợ cháu cũng
về”. Thực chất Hồng đã nhìn ra được cái tâm tư của người cô, chẳng phải là
muốn gắn kết tình yêu thương giữa Hồng và mẹ, mà đang muốn xoáy sâu vào
nỗi đau trong lòng Hồng, cậu bé đã rất tỉnh táo trả lời không, mặc dù “toan” nói
có, và tin tưởng chắc chắn rằng mẹ sẽ quay về. Nhưng không dừng lại ở đó, người cô “giọng vẫn ngọt”, ngọt một cách “kịch” vô cùng: “Sao lại không vào? Mợ mày phát tài lắm, có như dạo trước đâu!”, câu hỏi với cái giọng nhấn nhá cao vút, đậm chất mỉa mai. Hồng “im lặng cúi
đầu”, “lòng càng thắt lại”, mắt “cay cay”, im lặng ở đây không phải là sự trầm
ngâm suy nghĩ một cách đơn giản mà là Hồng đã cảm nhận thấy sự buồn tủi
đang bắt đầu len lỏi vào trong lòng mình, sinh sôi nảy nở, bén rễ như thứ cỏ dại
mọc hoang.