Siêu thị PDFTải ngay đi em, trời tối mất

Thư viện tri thức trực tuyến

Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật

© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Những Tấm Gương Xưa - Lời Nói pdf
MIỄN PHÍ
Số trang
6
Kích thước
160.7 KB
Định dạng
PDF
Lượt xem
1748

Những Tấm Gương Xưa - Lời Nói pdf

Nội dung xem thử

Mô tả chi tiết

Lời Nói

Trời sanh hai lỗ tai để nghe, hai con mắt để nhìn, hai lỗ mũi để thở, thế mà chỉ

sanh có một lỗ miệng, lại bắt kiêm nhiệm đến hai chức vụ là ăn và nói .

Do đó, Xưa kia có một anh chàng thường chê hoá công không công , mà cũng

không tuyệt xảo . Một hôm anh chàng mua được một xâu nem chua đem về nhà,

rồi xách chai đi mua rượu, định sẽ rủ vài ba ông bạn để đánh chén mua vui. Nhưng

khi mua rượu về thì không thấy xâu nem bèn hỏi chị vợ. Vợ Đáp:

- Nem mới chua, ngon quá, nên vui miệng em ăn hết rồi.

Nói đoạn kéo chồng ra chỉ đống lá. Anh chàng tức mình nện vợ một tát. Chị vợ

liền nổi tam bành lên .... Mà người đàn bà khi nổi tam bành lên thì, chao ôi, tất cả

những giông tố ở trong lòng đều tuôn ra nơi cửa miệng. Anh chàng hãi hùng trốn

mất, Sau đó anh ta giác ngộ rằng:

- Đấng tạo hoá thật là chí công chí minh. Chỉ có một lỗ miệng mà ăn đến thế ấy,

nói như thế ấy, huống hồ cơ quan ăn, cơ quan nói mà cũng sanh cả cặp như cơ

quan thấy, nghe, ngửi thì ai chịu nổi, ai sống nổi với chúng.

Lời nói của anh chàng kia thật chí lý thay !

Cho nên từ xưa đến nay ai cũng sợ lỗ miệng. Nói sợ lỗ miệng thì không đúng lắm.

Phải nói là ai cũng sợ "khả năng chuyên môn " của cơ quan ấy, nghĩa là sợ việc ăn

và việc nói, tức là sự đưa vô, đưa ra của lỗ miệng.

Hai việc đều đáng sợ, nhưng sự đưa vô, tức là ăn không dễ sợ bằng sự đưa ra, tức

là nói. Bởi vì có đói mới ăn được và có thức ăn mới có thể ăn. Không đói, không

thức ăn, thì dù có tham ăn cho mấy cũng không ăn được. Đến việc nói, thì không

nói có, có nói không, muốn hại ai thì đặt đủ điều để vu cáo, muốn bưng bợ ai thì

hòn chì cũng chuốt ngót cho thành bạc trắng đồng đen. Cụ Nguyễn Công Trứ có

câu:

Lúc ghét dệt thêu ngay hoá vẹo,

Khi thương tô điểm méo nên tròn.

Tải ngay đi em, còn do dự, trời tối mất!