Siêu thị PDFTải ngay đi em, trời tối mất

Thư viện tri thức trực tuyến

Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật

© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Những Tấm Gương Xưa - Chữ Hiếu - Hiếu là trọn đạo thờ cha mẹ doc
MIỄN PHÍ
Số trang
7
Kích thước
133.0 KB
Định dạng
PDF
Lượt xem
779

Những Tấm Gương Xưa - Chữ Hiếu - Hiếu là trọn đạo thờ cha mẹ doc

Nội dung xem thử

Mô tả chi tiết

Chữ Hiếu

Hiếu là trọn đạo thờ cha mẹ.

Thầy Tử Lộ tên là Do, học trò đức Khổng Tử. Một hôm vào hầu, thưa:

- Đội nặng đường xa thì tiện đâu nghỉ đó, không đợi chọn chỗ rồi mới nghỉ. Nhà

nghèo, cha mẹ già, thì con làm nên thế nào, hay thế ấy, không đợi có chức trọng

quyền cao mới làm. Ngày trước Do này, lúc song thân còn, cơm thường dưa muối,

đường xa trăm dặm, phải đội gạo về nuôi song thân. Sau khi song thân mất rồi,

làm quan ở Sở, xe ngựa hàng trăm, bổng lộc hàng vạn, ăn những miếng ngon, mặc

những đồ tốt, mỗi khi nhớ đến sông thân, lại muốn dưa muối, đội gạo để nuôi

người như trước, thì không sao được nữa! Cha mẹ tuổi già như bóng qua cửa sổ.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi , mà cha mẹ không đợi!

Đức Khổng Tử nói:

- Do, trò phụng sự song thân như thế rất phải. Lúc người còn thì hết lòng phụng

dưỡng, lúc người mất thì hết lòng thương tiếc.

Hết lòng phụng dưỡng lúc cha mẹ còn sống và hết lòng tiếc thương khi cha mẹ đã

qua đời, đó là hiếu.

Thầy Tử Lộ đã nổi tiếng là người chí hiếu.

Trong hàng đệ tử đức Khổng, ngoài thầy Tử Lộ, còn nhiều vị cũng nổi tiếng hiếu

thảo, như thầy Mẫn Tử Khiên.

Thầy Mẫn Tử Khiên mồ côi mẹ từ thuở nhỏ. Cha lấy vợ kế sanh được hai trai.

Người mẹ kế tánh ác, chỉ thương con đẻ mà ghét con chồng. Mùa đông giá lạnh,

hai em thì áo bông lồng áo kép, còn Tử Khiên thì chỉ được mặc một chiếc áo hoa

lao mỏng mảnh.

Một hôm Tử Khiên đánh xe hầu cha, co ro run rẩy. Cha quở mắng, Tử Khiên

không đành nói sự thật, nín lặng giục xe đi. Nhưng lạnh quá tay sút dây cương.

Cha giận đánh, chẳng ngờ áo Tử Khiên rách, bật hoa lao ra! Cha thấy thế mới hay

Tải ngay đi em, còn do dự, trời tối mất!