Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Giao lưu văn hóa đông - tây trong thời kỳ “hy lạp hóa” (334 - 30 tcn).
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
- 1 -
ĐẠI HỌC ĐÀ NẴNG
TRƯỜNG ĐẠI HỌC SƯ PHẠM
KHOA SỬ
----------
VŨ THỊ HOA
Giao lưu văn hóa Đông - Tây trong thời kỳ
“Hy Lạp hóa” (334 - 30 TCN)
KHÓA LUẬN TỐT NGHIỆP
- 2 -
MỞ ĐẦU
1. Lí do chọn đề tài
“Giao lưu văn hóa” là hiện tượng phổ biến của nhân loại, quy luật vận động,
phát triển của mọi nền văn hóa. Không chỉ là lí luận mà thực tế đã chứng minh rằng
không một nền văn hóa nào luôn ở mãi trong trạng thái tĩnh và “một nền văn hóa
đứng im là một nền văn hóa chết”. Chính vì vậy, các nền văn hóa trong quá trình
phát triển thì tất yếu phải diễn ra sự giao lưu, tiếp thu và chịu ảnh hưởng lẫn nhau.
Mỗi quốc gia, dân tộc trên thế giới đều muốn tự xây dựng cho mình một truyền
thống văn hóa riêng nhưng nếu bên cạnh mỗi quốc gia, dân tộc đó có những nền văn
hóa, văn minh phát triển rực rỡ hơn, thì tất yếu sẽ dẫn đến sự giao lưu, tiếp thu, dù
đó là chủ động hay thụ động.
Thời kỳ cổ đại đã hình thành hai khu vực văn hóa lớn của thế giới đó là
phương Đông và phương Tây. Từ khoảng đầu thiên niên kỷ thứ IV TCN, phương
Đông đã xây dựng nên những quốc gia đầu tiên của mình và hình thành lên 4 trung
tâm văn minh lớn là Ai Cập, Lưỡng Hà, Ấn Độ và Trung Quốc. Với những thành
tựu văn hóa rực rỡ, phương Đông sớm trở thành cái nôi của nền văn minh nhân loại.
Xuất hiện muộn hơn phương Đông khoảng chừng hai thiên niên kỷ nhưng ở phương
Tây cũng đã xuất hiện hai nền văn hóa, văn minh lớn và phát triển rực rỡ là Hy Lạp
và La Mã, nơi đây cũng đã trở thành cội nguồn của nền văn minh châu Âu sau này.
Rõ ràng, phương Đông, phương Tây là hai khu vực văn hóa lớn của thế giới
nhưng ra đời vào thời điểm khác nhau, cách xa về địa lý, khác nhau về mặt chủng
tộc... Chính vì thế, khi nói đến Đông - Tây, trước hết người ta thường nói đến sự
khác biệt giữa hai khu vực văn hóa ấy, như nhà văn người Anh R.Kipling trong câu
đầu của bài thơ Đông - Tây ông cho rằng “Ô, Đông là Đông, Tây là Tây, Đông và
Tây không bao giờ gặp gỡ” [37]. Vậy, có thật phương Đông và phương Tây không
bao giờ gặp nhau không? Trên thực tế chúng ta có thể khẳng định rằng: những quốc
gia thuộc hai khu vực Đông - Tây không hoàn toàn biệt lập mà có sự gặp gỡ, giao
lưu, cùng nhau phát triển. Còn đối với R. Kipling những câu thơ tiếp theo cũng đã
khẳng định: “Cho đến một khi Đất và Trời chưa về ngày phán xử. Nhưng sẽ chẳng
có Đông và Tây, không quê hương, bộ tộc, giống nòi. Khi hai người đàn ông lực
- 3 -
lưỡng từ đường biên mặt đối mặt không thôi” [37]. Trên con đường phát triển của
mình qua các con đường giao lưu với những hình thức khác nhau (có thể trực tiếp
hoặc gián tiếp) giữa văn hóa phương Đông và phương Tây đã có sự gặp gỡ, tiếp xúc
và ảnh hưởng lẫn nhau trên nhiều lĩnh vực, khía cạnh văn hóa từ hàng nghìn năm
nay.
Trong suốt thời kỳ cổ đại đã diễn ra sự giao lưu văn hóa giữa các quốc gia
trong khu vực phương Đông và phương Tây nhưng từ năm 334 TCN khi Alexander
cất quân, ông đã nhanh chóng xây dựng kinh đô mới tại Ai Cập mang tên mình
chẳng bao lâu sau nó đã biến thành “ốc đảo” cực lớn của văn minh Hy Lạp tại
phương Đông. Thời kỳ lịch sử kéo dài từ năm 334 TCN đến năm 30 TCN đã được
các sử gia gọi là thời kỳ “Hy Lạp hóa”. Đó là thời kỳ lịch sử xúc tiến mạnh mẽ nhất
sự giao lưu kinh tế và văn hóa Đông - Tây. Đồng thời cũng là thời kỳ truyền bá
mạnh mẽ văn hóa Hy Lạp ra thế giới bên ngoài và chủ yếu là phương Đông mà
trung tâm là Ai Cập. Vì vậy, việc nghiên cứu vấn đề giao lưu văn hóa Đông - Tây
thời kỳ “Hy Lạp hóa” sẽ giúp làm sáng tỏ quá trình giao lưu văn hóa diễn ra trong
một thời kỳ lịch sử nhất định. Đặc biệt, khẳng định vai trò, sự ảnh hưởng và truyền
bá mạnh mẽ của văn hóa Hy Lạp (cội nguồn văn minh châu Âu sau này) đối với nền
văn hóa phương Đông cũng như vị trí của các nền văn hóa ở phương Đông trong
cuộc giao lưu văn hóa này.
Ngày nay, trong xu thế hội nhập toàn cầu hóa, sự giao lưu văn hóa ngày càng
được tăng cường, không một dân tộc nào tồn tại tách biệt mà không có sự giao lưu
văn hóa với các dân tộc khác. Bởi vì, trong xã hội hiện đại, vấn đề văn hóa và việc
giao lưu học hỏi luôn là vấn đề mang tính lý luận cần thiết đáp ứng cho nhu cầu
thực tiễn cuộc sống. Nhất là trong bối cảnh hiện nay vấn đề “xung đột” giữa các
quốc gia dân tộc đang diễn ra phức tạp. Sự giao lưu văn hóa đã trở thành nhu cầu
nội tại của sự phát triển văn hóa. Chính vì vậy, tìm hiểu về cội nguồn văn hóa của
các dân tộc hiện đang là một vấn đề thu hút được sự quan tâm của nhiều học giả đặc
biệt vấn đề “tiếp xúc”, “giao lưu” văn hóa.
Với tất cả những lý do đã nêu, trên cơ sở kế thừa nguồn tài liệu của các học giả
đi trước, tôi chọn đề tài: Giao lưu văn hóa Đông - Tây trong thời kỳ “Hy Lạp hóa”
(334 - 30 TCN) làm khóa luận tốt nghiệp.
- 4 -
2. Lịch sử nghiên cứu vấn đề
Việc nghiên cứu về lịch sử văn hóa thế giới trong thời kỳ cổ trung đại cũng
được nhiều học giả trong và ngoài nước tham gia nghiên cứu với nhiều công trình lớn,
đồ sộ và ở nhiều góc độ khác nhau. Nhưng cho đến nay, nghiên cứu về giao lưu văn
hóa Đông - Tây thời kỳ “Hy Lạp hóa” vẫn chưa có một công trình chuyên khảo nào.
Nhìn chung, có thể thấy, các công trình nghiên cứu đã đề cập đến vấn đề dưới ba cấp
độ sau:
Thứ nhất, những công trình nghiên cứu về văn hóa phương Đông, phương Tây
có đề cập đến giao lưu văn hóa Đông - Tây tiêu biểu là công trình Lịch sử văn hóa thế
giới cổ trung đại của Lương Ninh chủ biên (1998) hay cuốn Lịch sử văn hóa thế giới
của X. Carpusina & V. Carpusin (2004), đã trình bày những nét đặc trưng văn hóa
truyền thống của các quốc gia thuộc khu vực Đông - Tây bên cạnh đó kết hợp đan xen
với vấn đề giao lưu giữa các nền văn hóa với nhau.
Ngoài ra còn có các công trình khác như: Văn minh phương Tây của Cranebrinton
(1998); Lịch sử văn minh nhân loại của Vũ Dương Ninh (1997); Lịch sử thế giới cổ đại
tập I của Thôi Liên Trọng (2002); Một số chuyên đề lịch sử thế giới do Vũ Dương Ninh
chủ biên (2006); Triết lý trong văn hóa phương Đông của Nguyễn Hùng Hậu (2004);
Văn minh châu Âu lịch sử thành tựu hệ giá trị của Lương Văn Kế (2010); Lịch sử
Trung Cận Đông của Nguyễn Thi Thư (2009) v.v... cũng đã đi vào trình bày một cách
khái quát và tổng hợp về văn hóa Đông - Tây, còn về giao lưu văn hóa cũng chỉ mới đề
cập một cách sơ lược.
Thứ hai, những công trình nghiên cứu từng quốc gia cổ đại có đề cập đến giao lưu
văn hóa Đông - Tây hay giữa các quốc gia dân tộc cụ thể: Cuốn Lịch sử văn minh
Trung Hoa; Lịch sử văn minh Ả Rập, Lịch sử văn minh Ấn Độ của tác giả Will Durant
(2006) do Nguyễn Hiến Lê dịch; Người Hy Lạp cổ đại của Hansraihadt (2000); Văn
hóa Trung Hoa của Đặng Đức Siêu (2005); Triết học Hy Lạp cổ đại của Đinh Ngọc
Thạch (1999); Công trình nghiên cứu của Lê Khoa (2010), Lịch sử loài người - quyển 2
nền văn minh Ba Tư và Hy Lạp; Các nền văn minh thế giới La Mã của Brian Wiliam;...
Đây là những công trình tập trung đi sâu nghiên cứu, làm rõ văn hóa của mỗi quốc gia
nhất định, trong đó có ít nhiều đề cập đến vấn đề ảnh hưởng, và giao lưu giữa văn hóa
của quốc gia đó với các quốc gia, khu vực khác.
Thứ ba, những công trình nghiên cứu bước đầu đề cập đến giao lưu văn hóa Đông
- Tây trong thời kỳ “Hy Lạp hóa” cụ thể như: Trong cuốn Almanach những nền văn
- 5 -
minh thế giới của nhiều tác giả (2007). Đây là công trình tri thức tổng hợp lớn nhất về
nhiều lĩnh vực (tự nhiên và xã hội) thuộc nhiều bình diện và đa phương của nền văn
hóa - văn minh nhân loại. Khi giới thiệu về các trung tâm văn minh lớn như Ai Cập, Hy
Lạp, La Mã, Ấn Độ, Trung Quốc... các tác giả đã đề cập sơ lược đến giao lưu văn hóa
Đông - Tây thời kỳ “Hy Lạp hóa” nhưng ở góc độ chung chứ chưa đi vào chi tiết từng
vấn đề giao lưu văn hóa.
Công trình “Giới thiệu văn hóa phương Đông” của Trường ĐHKHXH&NV của
khoa Đông Phương Học do Mai Ngọc Chừ chủ biên (2006). Tác giả đã trình bày khái
quát về văn hóa phương Đông, những thành tựu của các nền văn hóa và ảnh hưởng đến
các nền văn hóa thế giới. Đặc biệt đã đề cập đến sự tiếp xúc và giao lưu văn hóa với Hy
Lạp và La Mã thời kỳ “Hy Lạp hóa”. Tuy nhiên, vẫn chưa vạch rõ về vấn đề giao lưu
văn hóa Đông - Tây thời kỳ “Hy Lạp hóa”.
Công trình của Trần Mạnh Thường (2010), Những nền văn hóa lớn của nhân loại
đã trình bày một cách khái quát về các nền văn hóa cổ xưa, trong đó mỗi nền văn hóa
đi vào những thành tựu cụ thể và có đề cập sơ lược đến giao lưu văn hóa Đông - Tây
thời cổ đại trong đó có thời kỳ “Hy Lạp hóa”; Con đường tơ lụa quá khứ và tương lai
của Nguyễn Minh Mẫn và Hoàng Văn Việt (2007) là công trình nghiên cứu sâu sắc
nhất trình bày về con đường tơ lụa, con đường giao thương quan trọng giữa phương
Đông và phương Tây và giao lưu văn hóa Đông - Tây thời kỳ “Hy Lạp hóa” cũng diễn
ra trên con đường này. Phần lớn nội dung đề cập đến giao lưu văn hóa Đông - Tây thời
Cổ trung đại, trong đó xen kẽ đề cập đến giao lưu văn hóa Đông - Tây thời kỳ “Hy Lạp
hóa”…
Ngoài ra còn có các công trình: Sử kí thanh hoa của E. Vayrac do Nguyễn Văn
Vĩnh dịch (2011); Các nền văn hóa thế giới tập I, II của Đặng Hữu Toàn (2005); Lịch
sử thế giới cổ đại tập II của Chiêm Tế (1977); Lịch sử văn minh phương Tây của
Mortimer.Chambers (2006)... cũng đã đi vào trình bày một cách khái quát và tổng hợp
về văn hóa Đông - Tây, còn về giao lưu văn hóa Đông - Tây thời kỳ “Hy Lạp hóa”
cũng chỉ mới đề cập một cách sơ lược.
Nhìn chung, các công trình nghiên cứu, bài viết ở các cấp độ trên đây đã có đề
cập ít nhiều đến vẫn đề giao lưu văn hóa Đông - Tây nhưng còn mang tính chất đại
cương, sơ lược. Trong các công trình ấy, không có một công trình chuyên khảo nào
trực tiếp nghiên cứu về vấn đề “giao lưu văn hóa Đông - Tây thời kỳ Hy Lạp hóa”.
Trên cơ sở kết quả nghiên cứu của các học giả trong và ngoài nước, tôi thu thập tài liệu,
- 6 -
tổng hợp và đi sâu nghiên cứu, làm rõ hơn vấn đề “Giao lưu văn hóa Đông - Tây trong
thời kỳ Hy Lạp hóa”.
3. Đối tượng và phạm vi nghiên cứu
3.1. Đối tượng nghiên cứu
Đối tượng của đề tài là giao lưu văn hóa phương Đông và phương Tây thời cổ
đại trong đó tập trung đi sâu vào tìm hiểu, nghiên cứu giao lưu văn hóa Đông - Tây
trong thời kỳ “Hy Lạp hóa” (334 TCN - 30 TCN).
3.2. Phạm vi nghiên cứu
- Không gian: Bao gồm lãnh thổ các quốc gia thuộc phương Đông và phương
Tây trong thời kỳ Cổ đại. Tuy nhiên, các quốc gia Hy Lạp hóa sau khi đế chế
Alexander tan rã là trọng tâm nghiên cứu trong quá trình giao lưu văn hóa Đông - Tây
thời kỳ “Hy Lạp Hóa”.
- Thời gian: Đề tài tập trung đi sâu nghiên cứu giao lưu văn hóa Đông - Tây
trong một giai đoạn lịch sử nhất định là thời kỳ “Hy Lạp hóa”. Thời kỳ lịch sử này
được tính từ khi Đại Đế Alexander Macedonia cất quân Đông chinh từ năm (334 TCN)
cho tới khi vương quốc Ptolemies của Ai Cập bị La Mã xâm chiếm và trở thành một
tỉnh của đế quốc La Mã năm (30 TCN).
4. Mục đích và nhiệm vụ nghiên cứu
4.1. Mục đích nghiên cứu
- Làm sáng tỏ sự gặp gỡ, giao lưu giữa hai khu vực văn hóa lớn của thế giới là
phương Đông và phương Tây trong một thời kỳ lịch sử đặc biệt - thời kỳ “Hy Lạp
hóa”, trên các lĩnh vực cụ thể.
- Thực hiện đề tài còn giúp tôi lĩnh hội thêm những kiến thức về lĩnh vực lịch sử -
văn hóa thế giới thời kỳ cổ đại góp phần nâng cao trình độ hiểu biết để phục vụ cho
công tác giảng dạy sau này. Đồng thời giúp liên hệ với thực tiễn việc giao lưu văn hóa
Việt Nam trong thời đại toàn cầu hóa hiện nay.
4.2. Nhiệm vụ nghiên cứu
Để đạt được mục đích trên, đề tài thực hiện những nhiệm vụ sau:
- Làm rõ những khái niệm, thuật ngữ có liên quan.
- Khái quát về văn hóa phương Đông, phương Tây và đặc trưng văn hóa của
mỗi khu vực.
- Vạch ra và làm sáng tỏ các con đường giao lưu văn hóa Đông - Tây thời kỳ
“Hy Lạp hóa”.
- 7 -
- Làm sáng tỏ giao lưu văn hóa Đông - Tây trong thời kỳ “Hy Lạp hóa”, vạch ra
được sự giao lưu đó diễn ra trên các lĩnh vực nào và được thể hiện như thế nào? Trên
cơ sở đó đưa ra được những nhận xét, đánh giá khách quan về sự gặp gỡ, giao lưu đó.
- Rút ra bài học kinh nghiệm áp dụng vào thực tiễn việc giao lưu văn hóa của
Việt Nam trong thời kỳ hội nhập, toàn cầu hóa hiện nay.
5. Nguồn tư liệu
Để tiến hành nghiên cứu và hoàn thành đề tài, tôi dựa vào nguồn tư liệu sau:
+ Các công trình nghiên cứu về, lịch sử, văn hóa phương Đông, phương Tây thời
kỳ Cổ đại dưới dạng văn bản gốc của các tác giả trong và ngoài nước, tài liệu dịch, tài
liệu chuyên khảo, phê bình..
+ Tạp chí, báo thuộc chuyên ngành lịch sử, văn hóa.
+ Các bài viết có liên quan đến văn hóa phương Đông, phương Tây, sự giao lưu
văn hóa Đông - Tây thời kỳ “Hy Lạp hóa” trên các website của các cá nhân và tổ chức
có liên quan.
6. Phương pháp nghiên cứu
+ Phương pháp luận: Để thực hiện đề tài, tôi đứng vững trên lập trường của chủ
nghĩa duy vật lịch sử và phương pháp luận biện chứng của sử học mác-xít.
+ Các phương pháp nghiên cứu cụ thể: Phương pháp lịch sử và phương pháp
lôgic với các phương pháp cụ thể như: thống kê, phân tích, so sánh, đối chiếu, tổng
hợp...
7. Đóng góp của đề tài
Đề tài đạt được mục đích nghiên cứu sẽ có những đóng góp sau:
- Cung cấp một hệ thống tư liệu tương đối đầy đủ về sự giao lưu văn hóa Đông -
Tây trong thời kỳ “Hy Lạp Hóa”.
- Rút ra một số nhận xét, đánh giá về sự giao lưu văn hóa Đông - Tây trong thời
thời kỳ đó, qua đó thấy được mối quan hệ giữa văn hóa phương Đông và văn hóa
phương Tây; vị trí, vai trò và ảnh hưởng của từng khu vực trong quá trình giao lưu và
phát triển.
- Góp phần rút ra được những bài học kinh nghiệm cho các quốc gia (trong đó có
Việt Nam) trong mỗi cuộc tiếp xúc, giao lưu Đông - Tây hiện nay.
- Là tài liệu tham khảo cho các chuyên đề về Lịch sử văn hóa thế giới thời kỳ Cổ
trung đại; Lịch sử văn minh thế giới và cho những ai quan tâm đến vấn đề này.
8. Bố cục đề tài
- 8 -
Ngoài phần mở đầu, kết luận, phụ lục, tài liệu tham khảo đề tài gồm hai chương:
Chương 1: Tổng quan về văn hóa phương Đông, phương Tây và những nhân tố thúc
đẩy giao lưu văn hóa Đông - Tây thời kỳ “Hy Lạp hóa”
Chương 2: Giao lưu văn hóa Đông - Tây thời kỳ “Hy Lạp hóa”
NỘI DUNG
Chương 1: TỔNG QUAN VỀ VĂN HÓA PHƯƠNG ĐÔNG, PHƯƠNG TÂY
VÀ NHỮNG NHÂN TỐ THÚC ĐẨY GIAO LƯU VĂN HÓA ĐÔNG – TÂY
THỜI KỲ “HY LẠP HÓA”
1.1. Một số khái niệm và thuật ngữ có liên quan
1.1.1. Giao lưu văn hóa
Khái niệm “giao lưu văn hóa” đã được rất nhiều nhà nghiên cứu đưa ra
những ý kiến khác nhau, cụ thể như:
Theo Hồ Sĩ Vịnh, “Giao lưu văn hóa là một hiện tượng phổ biến của xã hội
loài người, là quy luật vận động, phát triển của mọi nền văn hóa. Giao lưu văn hóa
phản ánh sự học hỏi và tiếp nhận tri thức, kinh nghiệm của các quốc gia trên nhiều
lĩnh vực, trước hết là những thành tựu về trí tuệ, khoa học công nghệ, về kinh
nghiệm tổ chức, quản lý nhà nước” [33; tr.11].
Nhiều nhà nghiên cứu khác cho rằng, “Giao lưu văn hóa là khái niệm chỉ sự
giao tiếp, tiếp xúc giữa các cộng đồng thuộc các dân tộc, quốc gia có nền văn hóa
khác nhau. Giao lưu văn hóa là sự dung hợp, tổng hợp và tích hợp văn hóa ở các
cộng đồng, góp phần tăng sự hiểu biết lẫn nhau giữa các nền văn hóa, tạo nên sự
phát triển văn hóa phong phú, đa dạng. Trong quá trình giao lưu sẽ có sự trao đổi,
tiếp nhận các mặt tốt mà người ta thường gọi là tiếp thu tinh hoa văn hóa ” [41].
Khái niệm giao lưu văn hóa được dịch từ những thuật ngữ như: Cultural
contacts, cultural exchanges… để chỉ một quy luật trong sự vận động và phát triển
văn hóa của các dân tộc.
Có thể thấy rằng, giao lưu văn hóa xảy ra khi những nhóm người (cộng đồng,
dân tộc) có văn hóa khác nhau tiếp xúc với nhau trong cùng một giai đoạn, một thời