Siêu thị PDFTải ngay đi em, trời tối mất

Thư viện tri thức trực tuyến

Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật

© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Dám thất bại - Chương 1&2 docx
MIỄN PHÍ
Số trang
10
Kích thước
83.8 KB
Định dạng
PDF
Lượt xem
1665

Dám thất bại - Chương 1&2 docx

Nội dung xem thử

Mô tả chi tiết

Dám thất bại

CHƯƠNG 1: Thời thơ ấu

Tôi sinh năm 1950 trong một đại gia đình có 14 đứa con. Cha tôi bán

hàng thịt, còn mẹ tôi là một người nội trợ bình thường. Tôi sinh ra trong

tầng lớp thấp kém của xã hội, giữa những người nói năng rất thô lỗ và

cộc cằn, nơi mà hằng ngày mọi người cứ luôn miệng chửi thề và nói

những từ khó nghe. Trong bối cảnh đó, chúng tôi đã trải qua tuổi thơ

khó khăn của mình, không ngày nào về nhà mà cha không chửi rủa,

đánh mẹ tôi hay một đứa trong chúng tôi. Chúng tôi luôn phải ăn những

mẩu xương và thịt heo thừa mà cha tôi bán không hết trong ngày. Không

biết có phải vì đó là cách buôn bán của ông hay vì chúng tôi chỉ là

những kẻ ăn bám mà ông đối xử bất công với chúng tôi khi ông dành

toàn phần thịt ngon nhất cho khách hang và để cho chúng tôi toàn những

mẩu vụn không ai thèm mua. Cha tôi lớn lên với ý nghĩ rằng cách dạy

con tốt nhất trong mọi trường hợp là phải thật “nghiêm khắc” và “cứng

rắn”. Một lần, ông kể với chúng tôi rằng suốt thời thơ ấu của mình,

không ngày nào ông không bị mẹ nuôi cốc vào đầu (cha tôi vốn là con

nuôi); vì vậy cho đến tận bây giờ, ông vẫn tin rằng ông khấm khá hơn,

thông minh hơn các anh em nuôi và cả các anh chị em ruột của mình là

nhờ những cái cốc đầu ấy. Tôi còn nhớ một lần nọ, cha đánh chị cả tôi

mạnh tay đến nỗi chị không thể chịu đựng được nữa nên phải báo cảnh

sát. Chắc hẳn các bạn cũng đoán ra được tình huống lúc đó tồi tệ đến

mức nào vì chúng tôi sợ cha đến nỗi không dám nói với bất cứ ai về

việc cha đánh đập mình, nói gì đến việc báo cảnh sát. Một lần khác mà

tôi còn nhớ là lúc tôi bị đánh và bị đốt áo sơ mi vì không chuẩn bị sẵn

sàng đi học khi xe đến đón dù hôm đó xe đến sớm hơn thường lệ. Ngược

lại, mẹ tôi là người phụ nữ dịu dàng và giản dị nhất mà ai cũng phải mơ

ước. Dù bị ông bà và cha tôi đánh đập và la mắng, mẹ vẫn cứ nhẫn nhục

và phục tùng họ. Lần nọ, mẹ kể với tôi rằng chi tôi chỉ “âu yếm” bà

Tải ngay đi em, còn do dự, trời tối mất!