Siêu thị PDFTải ngay đi em, trời tối mất

Thư viện tri thức trực tuyến

Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật

© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Cô Gái Đồ Long
PREMIUM
Số trang
743
Kích thước
3.8 MB
Định dạng
PDF
Lượt xem
1063

Cô Gái Đồ Long

Nội dung xem thử

Mô tả chi tiết

vietmessenger.com

Cổ Long

Bất Tử Thần Long (Hộ Hoa Linh)

MỤC LỤC

1. Giữa Sống Và Chết

2. Kim Long Mật Lệnh

3. Mỹ Nhân Trong Quan Tài

4. Theo Dấu Thần Long

5. Tình Nghiệt Hủy Thân Danh

6. Quá Khứ Tựa Khói Mây

7. Đám Tang Bất Tử Thần Long

8. Phi Tử Khuynh Thành

9. Anh Hùng Vô Giá

10. Hiệp Khí Ngất Trời

11. Thân Ở Nơi Đâu

12. U Linh Quần Cái

13. Nam Cung Kinh Biến

14. Võ Đang Tứ Mộc

15. Sóng Gió Nam Cung Sơn Trang

16. Chuông Vàng Hộ Hoa

17. Trường Tiếu Thiên Quân

18. Ác Nhân Nuôi Mãnh Thú

19. Tiếu Ngạo Sinh Tử

20. Phút Giây Đoạn Trường

21. Sư Đồ Trùng Phùng

22. Chư Thần Đảo Nổi Dậy

23. Lưỡng Nữ Tranh Hùng

24. Nữ Thần Trong Rừng Hoang

25. Chiếc Thuyền Định Mệnh

26. Trở Về Trung Nguyên

27. Nguy Cơ Trùng Trùng

28. Thần Long Vong Mạng

29. Kỳ Ngộ Kỳ Phùng

30. Nam Sơn Biệt Nghiệp

31. Trường Đồ Cứu Mỹ Nhân

32. Quân Gian Thọ Tội

Hồi 1

Giữa Sống Và Chết

Gió núi gào thét, sương mây mịt mù, Hoa Sơn Thương Long Lĩnh ngút ngàn, dài những ba

dặm, hai bên là vực thẳng sâu hàng vạn trượng, nhìn từ xa hệt như một lưỡi dao sáng

nghiêng nghiêng cắm trên trời xanh, xuyên thủng mây trắng.

Nắng ban mai dần vén mớ mây mù, nơi bên cùng Thương Long Lĩnh là bia đề thư của Hàn

Văn Công, một thiếu nữ tuyệt sắc có vóc dáng mảnh mai yêu kiều đang đứng, một tay vén

làn tóc mây, tay kia mân mê tà áo, mày liễu khẽ chau, mắt đăm đăm nhìn về phía con

đường trước mặt.

Trên con đường đá hiểm trở xuất hiện vài bóng người, thiếu nữ tuyệt sắc khẽ nhướng mày

buông tiếng cười nhẹ, tiếng cười đầy sắc lạnh lẫn oán độc, khó thể tin được phát ra từ

miệng một thiếu nữ diễm lệ thế này.

Tiếng cười vừa dứt thì những bóng người ở lưng núi bỗng tung mình bay vút lên như cánh

chim, chớp nhoáng đã đến trước mặt thiếu nữ tuyệt sắc.

Thiếu nữ tuyệt sắc tròn mắt, lạnh lùng nói :

- Hãy theo ta !

Đoạn khẽ nhún mình, vút cái đã lướt ra sau vài trượng, không còn ngó ngàng đến những

người kia nữa, sau mười mấy cái nhún mình đã vọt lên trên đỉnh núi phía Nam.

Trên lưng núi Thương Long Lĩnh, trong sương mù có năm bóng người, một đại hán áo đen

râu ria xồm xoàm, mày rậm mắt to, vận võ phục và lưng đeo kiếm, quay sang một thiếu phụ

áo huyền đứng bên cạnh bật cười ha hả rồi nói :

- Tiểu cô nương cuồng ngạo thật, chỉ e nàng ta còn hơn Hà muội khi xưa đấy.

Thiếu phụ áo huyền ngẩng lên mỉm cười :

- Thật ư ?

Đại hán râu xồm bật cười :

- Tất nhiên là thật, ai mà cưới nàng ta làm vợ cam đoan là còn bị kềm kẹp hơn Long Phi này

nữa.

Tiếng cười vang dội, giọng điệu tuy có vẻ chua xót, song tiếng cười lại ngập đầy đắc ý.

Thiếu phụ áo huyền bật cười khúc khích, nép vào lòng đại hán râu xồm, làn gió thoảng qua

hất tung chòm tóc mây quyện vào hàm râu xồm xoàm của y, và cũng hòa hợp tiếng cười

hào sảng của y với tiếng cười nũng nịu của nàng.

Một thiếu niên áo huyền mảnh khảnh buông thỏng hai tay nghiêm trang đứng sau lưng họ,

bỗng đằng hắng rồi nói :

- Sư phụ đã đến.

Đại hán râu xồm bỗng ngưng cười, thiếu phụ áo huyền cũng vội đứng lại ngay ngắn, những

thấy một đại nhân cầm phục sãi bước đi lên, che mặt bởi một vuông lụa đen, mỗi bước đi

vuông lụa và cẩm bào tung bay, đã vượt qua hàng trượng xa, theo sau là hai đại hán vạm

vỡ cũng toàn thân võ phục màu đen và lưng đeo trường kiếm, bốn cánh tay chắc nịch giơ

cao lên không một vật dài chừng một trượng, rộng độ ba thước, hình chữ nhật khối, song

được phủ kín bởi một lớp vải năm màu nên chẳng rõ đó là vật gì.

Đại hán râu xồm, thiếu phụ áo huyền và thiếu niên mảnh khảnh trông thấy lão nhân cẩm

phục đều lập tức ra chiều nghiêm trang.

Lão nhân cẩm phục dừng bước, đôi mắt sáng ngời lộ ra ngoài vuông lụa đen quét nhìn bốn

phía, đoạn trầm giọng nói :

- Đâu rồi ?

Đại hán râu xồm cung kính :

- Đã lên trên rồi.

Lão nhân cẩm phục buông tiếng cười khảy :

- Đi !

Đoạn sãi bước đi lên núi, gió núi thổi tung chiếc áo dài bằng cẩm đoạn của ông, lộ ra một

chuôi kiếm màu xanh đen.

Thiếp phụ áo huyền buông tiếng thở dài ảo não :

- Hôm nay cha ...

Đôi môi đào nhấp nháy bỏ dở câu nói.

Thiếu niên mảnh khảnh chầm chậm quay lại, đưa mắt nhìn đôi thiếu niên nam nữ đứng

sóng vai nhau sau lưng, ngơ ngẩn hồi lâu mới thở dài rồi nói :

- Tứ muội, ngũ đệ, hai người nên ở lại dưới núi thì hơn.

Đoạn phi thân theo sau đại hán râu xồm và thiếu phụ áo huyền lên núi. Đôi thiếu niên nam

nữ đưa mắt nhìn nhau, hồi lâu vẫn không một ai lên tiếng.

Qua khỏi cầu treo là đến Nam Phong, mây trắng lâng đăng, gió núi hắt hiu, nơi đây xưa nay

rất ít có bóng người. Song giờ đây dưới ánh ban mai, trên ngọn núi chính hiểm tuyệt thiên

hạ của phái Hoa Sơn đã thấy bóng người lố nhố, bốn người đàn bà trung niên tóc hoa râm

vận áo xanh, tay áo bó chặt, sóng vai nhau đứng dưới một ngọn cổ tùng, người nào cũng

mặt sắc lạnh.

Thiếu nữ tuyệt sắc lướt tới trước mặt họ, thấp giọng nói :

- Đã đến rồi !

Vừa dứt tiếng bên dưới đã có tiếng người vọng lên :

- Cuộc hẹn mười năm, Long Bố Thi không hề lãng quên, Thực Trúc Nữ Sử sao không xuống

đón tiếp cố nhân ?

Tiếng nói tuy không lớn, song từng tiếng một vọng lên hết sức rõ ràng.

Bốn người đàn bà áo xanh cũng đưa mắt nhìn nhau, song vẫn đứng yên bất động.

Thiếu nữ tuyệt sắc buông tiếng cười khảy, ngồi xuống một tảng đá xanh cạnh cội tùng, tiếng

cuối cùng vừa dứt nơi lưng núi, trên đỉnh núi đã xuất hiện một lão nhân cẩm phục cao to uy

mãnh, ánh mắt sáng ngời chầm chậm quét nhìn năm người dưới cội tùng đoạn trầm giọng

nói :

- Đây phải chăng là đỉnh Hoa Sơn ? Các người phải chăng là môn hạ của Đơn Phụng ?

Thiếu nữ tuyệt sắc đăm chiêu nhìn áng mây lơ lững trên vòng cây, lạnh lùng đáp :

- Không sai !

Lão nhân cẩm phục một bước đến trước mặt tảng đá xanh, trầm giọng nói :

- "Đơn Phụng" Diệp Thu Bạch đâu ?

Thiếu nữ tuyệt sắc khẽ rướn người, chậm rãi đứng lên, ngắm nhìn lão nhân cẩm phục từ

trên xuống dưới mấy lượt, đoạn lạnh lùng nói :

- Tôn giá chính là "Bất tử Thần Long" Long Bố Thi ư ?

Lão nhân cẩm phục thoáng ngẩn người, bỗng ngửa mặt buông tiếng cười dài, đoạn với

giọng rổn rảng nói :

- Hay lắm ! Hay lắm ! Thật không ngờ ngày hôm nay trên chốn giang hồ lại có người dám

hỏi thẳng danh hiệu của lão phu trước mặt lão phu.

Thiếu nữ tuyệt sắc buông tiếng cười lạnh lùng, ngước mặt nhìn trời và nói :

- Khá lắm ! Khá lắm ! Thật không ngờ ngày hôm nay trên chốn giang hồ lại có người dám

gọi thẳng danh hiệu của gia sư ở trước mặt bổn cô nương.

Lão nhân cẩm phục Long Bố Thi nín cười liền, vài chiếc lá tùng từ trên ngọn rơi xuống vai

áo, ông tiện tay phất nhẹ, quay người đi đến trước mặt bốn người đàn bà áo xanh, đưa tay

chỉ thiếu nữ tuyệt sắc, trầm giọng nói :

- Vị cô nương ấy là đồ đệ của Diệp Thu Bạch ư ?

Bốn người đàn bà áo xanh chằm chặp nhìn vào Long Bố Thi, đồng thanh đáp :

- Không sai !

Long Bố Thi vụt quay người, tức giận nói :

- Lệnh sư đã có hẹn với lão phu tại đây hồi mười năm trước, sao giờ này mà còn chưa có

mặt, lại để cô nương vô lễ với bậc tiền bối ư ?

Thiếu nữ tuyệt sắc lạnh lùng :

- Dẫu có cuộc hẹn bằng trời thì gia sư cũng không thể nào đến được.

Long Bố Thi giận dữ quát :

- Sao vậy ?

Thiếu nữ tuyệt sắc chậm rãi :

- Gia sư đã qui tiên hồi ba tháng trước, lúc lâm chung đã bảo tôi đến đây phó ước, chứ

không hề cho biết ông là tiền bối gì của chúng tôi cả.

Lời lẽ chậm chạp, giọng nói lạnh lùng, không hề có chút vẻ khích động, đâu giống như đệ tử

báo tin chết của sư phụ.

Long Bố Thi ngẩn người, vuông lụa che mặt bỗng rung động mạnh, hàm râu bạc dưới cằm

cũng không ngớt run rẩy.

Bốn người đàn bà áo xanh lại cũng đưa mắt nhìn nhau, song chung qui vẫn không lên tiếng.

Nhóm đại hán râu xồm tổng cộng bảy người, lúc này đã lần lượt lên đến đỉnh núi.

Hai đại hán áo đen khẽ khàng đặt vật khiêng xuống đất, thõng tay lui sang một bên.

Đại hán râu xồm Long Phi lướt đến bên cạnh Long Bố Thi, chau mày khẽ nói :

- Thưa cha, thế nào ?

Long Bố Thi thừ ra hồi lâu, bỗng buông tiếng thở dài, chậm rãi nói :

- Diệp Thu Bạch đã chết rồi.

Ánh mắt đăm chiêu nhìn về cõi xa xăm, chầm chậm đi xuống núi.

Đôi mắt lạnh lùng của thiếu nữ tuyệt sắc chợt vút qua một tia sáng kỳ dị, ngước mặt buông

một chuỗi cười lạnh tanh, đoạn chậm rãi nói :

- Thật đáng tiếc, không ngờ đệ nhất dũng sĩ theo theo lời đồn trong giới giang hồ "Bất Tử

Thần Long" chẳng qua chỉ có vậy thôi.

Long Bố Thi vụt chững bước, Long Phi nhướng mày giận dữ quát :

- Cô nương nói gì hả ?

Thiếu nữ tuyệt sắc lạnh lùng :

- Bổn cô nương nói gì chẳng liên quan gì đến tôn giá cả, ở đây tôn giá không đủ tư cách lên

tiếng.

Long Phi trừng mắt, bộ râu xồm tỏ ra. Long Bố Thi chầm chậm quay lại, trầm giọng nói :

- Cô nương nói sao ?

Thiếu nữ tuyệt sắc thong thả nói :

- Mười năm trước, cuộc hẹn sinh tử giữa gia sư với ông như thế nào ?

Ánh mắt Long Bố Thi chợt tối sầm, trầm giọng:

- Kẻ thắng mãi mãi xưng bá giang hồ, kẻ bại ... Ôi, Diệp Thu Bạch đã chết, Long Bố Thi dẫu

xưng bá giang hồ thì ...

Thiếu nữ tuyệt sắc tiếp lời :

- Gia sư tuy đã qui tiên, cũng chưa chắc ông có thể xưng bá giang hồ mãi mãi.

Long Bố Thi trầm giọng :

- Chẳng lẽ cô nương định so tài với lão phu ư ?

Thiếu nữ tuyệt sắc cười nhạt :

- Dẫu tôi có ý định ấy, chỉ e ông cũng khinh thường không chịu động thủ đấy chứ ?

Long Bố Thi nghiêm giọng :

- Đúng vậy !

- Trong mấy mươi năm qua, ông với gia sư so tài động thủ được bao nhiêu lần ?

- Rất nhiều, không kể xiết.

- Ông có thắng được một chiêu nửa thức chăng ?

- Nhưng cũng chưa từng bại bao giờ.

- Chưa phân thắng bại mà ông đã muốn xưng bá giang hồ mãi mãi, trên cõi đời làm gì có

chuyện dễ dàng như vậy.

Long Bố Thi ngớ người :

- Diệp Thu Bạch đã chết, chả lẽ lão phu còn có thể đi tìm người chết động thủ hay sao ?

- Gia sư tuy đã chết, song có để lại một pho kiếm pháp, nếu ông không thắng được pho

kiếm pháp ấy thì xin ông hãy lập tức tự tuyệt trên đỉnh Hoa Sơn này, và môn nhân đệ tử của

Chỉ Giao Sơn Trang kể từ đây không được bước chân vào chốn giang hồ nữa.

Đại hán râu xồm Long Phi bỗng ngửa cổ cười vang rồi nói:

- Nếu như gia phụ thắng thì sao ?

Thiếu nữ tuyệt sắc chẳng thèm đếm xỉa đến y, tảng lờ như không hề nghe thấy.

Long Phi cười rộ nói tiếp:

- Nếu gia phụ bại thì sẽ lập tức tự tuyệt, còn như gia phụ thắng, chẳng lẽ phải bảo "Đơn

Phụng" Diệp Thu Bạch chết một lần nữa hay sao ? Huống hồ cô nương đã biết rõ gia phụ

không muốn động thủ với hàng hậu bối, Diệp Thu Bạch dẫu để lại kiếm pháp thì có ích gì ?

Nào ngờ Long Bố Thi bỗng quát lớn:

- Im ngay !

Đoạn đi đến trước thiếu nữ tuyệt sắc trầm giọng nói:

- Trong mười năm qua bà ấy lại sáng chế ra một pho kiếm pháp mới nữa ư ?

Thiếu nữ tuyệt sắc gật đầu:

- Đúng vậy !

Long Bố Thi ánh mắt rực lên, bỗng lại thở dài:

- Dẫu có kiếm pháp tuyệt thế mà không có người võ công tuyệt thế sử dụng thì làm sao

thắng được lão phu ?

Đoạn chầm chậm cúi đầu xuống, ra chiều hết sức ảo não.

Thiếu nữ tuyệt sắc lạnh lùng nói:

- Hồi mười năm trước, phải chăng công lực của ông và gia sư tương đương nhau ?

Long Bố Thi thành thật:

- Dẫu có sai biệt cũng chỉ mảy may không đáng kể.

- Trong mười năm qua gia sư luôn ghi nhớ ước hẹn sinh tử với ông, ngày đêm gắng công

luyện tập.

Long Bố Thi thở dài:

- Lão phu thì cũng vậy thôi.

- Như vậy, mười năm trước công lực của gia sư tương đương với ông, phải chăng mười

năm sau cũng chẳng có gì khác biệt ?

Long Bố Thi gật đầu:

- Trừ phi trong mười năm qua bà ấy có được linh đơn diệu dược giúp cho công lực tăng

tiến, bằng không tuyệt đối chẳng thể nào thắng được lão phu.

Bỗng buông tiếng thở dài, quay lại nói:

- Long Phi, ngươi nên biết sự tăng tiến của công lực chẳng khác nào như chim xây tổ, người

cất nhà phải tiến hành một cách tuần tự, một chút miễn cưỡng cũng chẳng được, tối kỵ hấp

tấp cẩu thả, căn cơ thiếu vững chắc thì khó thể đạt đến tuyệt đỉnh võ học. Những linh đơn

diệu dược có thể giúp công lực tăng tiến rất khó tìm gặp, điều lạ lùng là giới võ lâm lại có rất

nhiều người tin tưởng, vì vậy đã xảy ra biết bao là chuyện ly kỳ.

Long Phi cúi đầu vâng dạ.

Thiếu nữ tuyệt sắc lại nói:

- Vậy là công lực giữa ông với gia sư không có chỗ hơn thua nhau, chỉ hơn nhau về sự biến

hóa linh diệu của chiêu thúc phải không ?

Long Bố Thi nghiêm giọng:

- Cao thủ tương tranh, thiên thời địa lợi và nhân hòa đều là những yếu tố quan trọng.

- Nếu như gia sư sáng chế ra được một pho kiếm pháp không hề có chút sơ hở, phải chăng

có thể thắng ông ?

- Trên cõi đời không thể có môn công phu không có sơ hở, chỉ cần điểm sơ hở trong kiếm

pháp của lệnh sư khiến lão phu không tìm ra được, hoặc một chiêu thế công khiến lão phu

không hóa giải được, như vậy là đã thắng.

- Cuột hẹn sinh tử của ông với gia sư chưa thực hiện, thắng bại chưa phân thì gia sư đã qui

tiên, lão nhân gia ấy thực chết không nhắm mắt.

Long Bố Thi buông tiếng hừ lạnh:

- Dễ thường lão phu không rất lấy làm đáng tiếc ?

Thiếu nữ tuyệt sắc ngước mặt nhìn trời:

- Gia sư lúc lâm chung đã bảo trong mười năm qua hẳn ông cũng sáng chế ra một số võ

công để đối phó với lão nhân gia ấy.

Long Bố Thi ngửa cổ cười:

- Diệp Thu Bạch quả là tri kỷ bình sanh của lão phu.

Tiếng cười của ông ngập đầy khích động lẫn bi thương.

Thiếu nữ tuyệt sắc buông tiếng cười lạnh lùng:

- Nhưng ông khỏi phải lo võ công đã sáng chế của mình không có chỗ sử dụng, gia sư khi

lâm chung đã giúp ông nghĩ ra được một cái để phân thắng bại.

Long Bố Thi vụt nín cười, ánh mắt rực lên.

Thiếu nữ tuyệt sắc vờ như không thấy, chậm rãi nói:

- Nếu ông có thể cho tôi điểm vào ba huyệt đạo Khuyết Bồn trên vai, Thần Tàng sau lưng,

và Dương Quan dưới xương sống, mỗi nơi một cái, phong tỏa hai mạch Nhâm Đốc, vậy thì

với công lực của ông quyết không nguy hiểm đến tính mạng, song nội lực sẽ bị giảm mất

bảy phần, trở nên tương đương với tôi. Sau đó thì sử dụng kiếm pháp do gia sư để giao đấu

với ông, vậy chẳng phải cũng như chính gia sư động thủ với ông hay sao ?

Nàng nói vòng vo tự nãy giờ, cuối cùng cùng thì lại có dụng ý như vậy, Long Bố Thi bất giác

sững sờ, lại nghe Thiếu nữ tuyệt sắc thở dài nói tiếp:

- Đành rằng cách ấy là do gia sư nói ra lúc lâm chung, song nếu ông không bằng lòng thì tôi

cũng chẳng biết làm sao hơn.

Long Phi chau mày, trầm giọng nói:

- Điều ấy nghe ra thật như trò đùa, tuyệt đối chẳng thể thực hiện được, khá khen cô nương

lại thốt được ra miệng.

Thiếu phụ áo huyền đứng cách xa tự nãy giờ, bỗng lướt tới cười khảy nói:

- Cô nương nói vậy, tôi sử dụng võ công của gia phụ động thủ với cô nương thì cũng vậy

thôi.

Thiếu nữ tuyệt sắc cười nhạt, ngước mắt thở dài rồi nói:

- Sư phụ hỡi sư phụ, đồ nhi đã nói là không bao giờ ông ấy bằng lòng, sư phụ không tin, giờ

xem ra lão nhân gia đã lầm rồi.

Đoạn đi đến gần bốn người đàn bà áo xanh, lạnh lùng nói:

- Chúng ta đi thôi, cứ để cho Chỉ Giao Sơn Trang xưng bá võ lâm thì có sao đâu.

Long Bố Thi dằn giọng quát:

- Hãy khoan !

Thiếu nữ tuyệt sắc ngoảnh lại cười khảy:

- Nếu ông không muốn giữ lời hứa với người chết thì tôi cũng chẳng thể trách được, cứ như

gia sư với ông không hề có cuộc ước hẹn mười năm trước là xong.

Long Bố Thi bỗng ngước mặt cười vang, cất giọng nói:

- Mấy mươi năm qua lão phu đã suýt chết chẳng biết là bao lần, chưa bao giờ bận tâm đến

sự sống chết, và cũng chưa từng thất tín với bất kỳ ai. Diệp Thu Bạch tuy đã chết, song

cuộc ước hẹn vẫn còn, bà ấy đã để lại cách so tài với lão phu thì lão phu đâu thể thất tín

được.

Long Phi và thiếu phụ áo huyền cùng kinh hãi kêu lên:

- Cha ...

Long Bố Thi trong lúc cười vang giơ tay lên, đột nhiên xoay cổ tay tháo bỏ khăn che mặt.

Thiếu nữ tuyệt sắc đưa mắt nhìn, bất giác rùng mình, những thấy mặt ông vết sẹo ngỗn

ngang, dù là trong ban ngày cũng khiến người kinh tâm khiếp vía.

Long Bố Thi nín cười, trầm giọng nói:

- Cha ngươi bình sanh đã từng trải qua hàng trăm cuộc chiến lớn nhỏ, chỉ có thắng chứ

không bao giờ bại, những năm qua dẫu gặp phải đối thủ võ công cao hơn, ta vẫn có thể hạ

gục dưới kiếm, đó là nhờ ta có tấm lòng khoáng đãng, chẳng e sợ bất kỳ điều gì. Nếu như ta

có một lần thất tín thì tấm lòng khoáng đãng ấy đâu còn, vậy thì ta đã chết từ lâu rồi.

Ánh mắt bỗng trở nên đăm chiêu, như dần đắm chìm trong suy tư.

Một cơn gió thoảng qua, chiếc cẩm bào thùng thình của Long Bố Thi lay động, ánh ban mai

xuyên qua làn sương mỏng, soi trên gương mặt chằng chịt vết sẹo của ông, ánh lên lóng

lánh.

Long Bố Thi chầm chậm giơ tay lên vuốt nhẹ lên trán phải, vết kiếm từ trán xuống đến khóe

mắt, nếu chệch đi một chút thì mắt trái đã hỏng rồi.

- Hồi bốn mươi năm trước, trên Ngọc Lũy Quan đầy mây mù.

Ông khẽ lẩm bẩm, trong óc lướt qua cảnh tượng kiếm khí ào ạt, bóng người lố nhố trên

Ngọc Lũy Quan, đệ nhất cao thủ phái Nga Mi "Tuyệt Tình Kiếm" Cổ Tiếu Thiên đã với "Thiên

tố kinh hồng" để lại một vết sẹo trên trán ông, giờ đây ông nhẹ nhàng sờ vuốt nó, như thể

còn cảm thấy được niềm kích thích lẫn cơn đau da thịt lúc bấy giờ.

Ông bỗng buông tiếng cười vang, ngước mắt cất tiếng hú dài, lớn tiếng nói:

- Cổ Tiếu Thiên hỡi Cổ Tiếu Thiên, chiêu "Thiên tố kinh hồng" của ngươi tuy lão phu không

chống đỡ được, song ngươi cũng đâu thể thoát khỏi đường kiếm của lão phu ...

Tiếng cười yếu dần, tiếng nói khẽ dần, bởi vết kiếm dài ngắn khác nhau trên trán phải lại

khơi dậy dĩ vãng của ông.

Long Bố Thi lại khẽ nói:

- "Ngũ hổ đoạn môn", "Hồi phong vân liễu", "Đăng ma thần sạn" ...

Vết sẹo của một đao, một kiếm và một sạn này tuy đã cũ song trí nhớ vẫn còn mới, ông nhớ

lại thuở thiếu thời xách kiếm ngao du thiên hạ, qua Ba Sơn, viếng Bành Môn, bái Thiếu Lâm,

miệng đao kinh hồn, đáy kiếm động phách, thoát chết dưới đường sạn, lần nào cũng thủ

thắng ...

Lão nhân được hiệu xưng là Bất Tử Thần Long này bất giác lại hồi tưởng lại kỷ niệm ba

mươi năm trước, toàn thể võ lâm đã vì ông mà phát động "Hà Hiệu Đại Điển" (lễ mừng danh

hiệu), tổ chức cạnh Tiên Hà Lỉnh, biết bao là trang trọng rình rang, ông bất giác mỉm miệng

cười.

Bàn tay ông tụt xuống hàm râu dài dưới cằm, sờ trúng một vết sẹo khác, đó là Tam phân

thần kiếm của phái Thiên Sơn, vết sẹo của đường kiếm này nhẹ nhất, song cũng là hung

hiểm nhất.

- "Cửu Dực Phi Ưng" Địch Mộng Bình, y quả là một kẻ cao siêu mà ta bình sanh hiếm thấy.

Ông vừa khẽ lẩm bẩm, ngón tay lại sờ lên một vết kiếm khác, chia làm ba khúc, vừa như

một kiếm, lại như ba mũi kiếm sắc cùng một lúc rạch trúng.

Ông mỉm cười tự mỉa:

- Đây chính là Tam Hoa Kiếm danh chấn thiên hạ. "Nhất Kiếm Tam Hoa", không sai trật một

ly, song Tam Hoa Kiếm Khách ngươi cũng đâu thoát khỏi đường kiếm của lão phu.

Một vết kiếm bên mắt phải sâu đến thấu xương và dài vào trong tóc, trên rộng dưới hẹp,

dường nhu bị người lăng không một kiếm từ trên bổ xuống, đó chính là kiếm pháp phái Côn

Lôn, hung hiểm tuyệt luân và biến hóa khôn lường.

Trong cơn mưa tuyết mịt mùng, trên đỉnh núi Côn Lôn chót vót ...

Ông chợt rợn người, dĩ vãng kinh tâm động phách kia hễ mỗi lần nhớ đến là niềm khiếp hãi

lại từ đáy lòng dâng lên, song dẫu sao cũng vẫn bình yên trải qua.

Hãy còn Lưỡng Nghi kiếm pháp của phái Võ Đang, Cửu Cung thần kiếm, bàn tay ông lại tụt

xuống má, cách lớp áp cẩm bào, ông sờ vào ba vết kiếm dưới mạn sườn.

- Kiếm thủ phái Võ Đang dẫu sao lòng dạ cũng nhân hậu hơn, không tấn công vào mặt, nên

lão phu mới không phóng tay tàn sát. Vậy mà không ai ngờ tới, võ lâm Tam Lão nhân từ thế

mà cũng táng mạng tại Hoàng Sơn.

Long Bố Thi bất giác buông tiếng thở dài, tại hội Hoàng Sơn đã khiến toàn thể tinh túy chốn

võ lâm thảy đều táng mạng, song lại không gây cho ông một chút thương tích, đó là lẽ gì ?

- Bởi lão phu đã từng nếm trải mọi tuyệt học trong giới võ lâm, trên cõi đời không còn võ

công nào đả thương được lão phu nữa.

Ông đưa mắt nhìn về cõi xa mịt mùng, lòng chợt dâng lên một nỗi buồn khó tả, muốn thắng

không được, cố nhiên đáng buồn, muốn bại chẳng xong, càng đau lòng hơn. Bao hào tinh

thắng tích thuở xưa chẳng khác nào áng mây lướt qua đỉnh núi, nhẹ nhàng lướt qua đáy

lòng, áng mây không thể dừng lại trên đỉnh núi, dĩ vãng cũng chẳng thể ở mãi trong đáy

lòng.

Một tiếng ưng kêu từ dưới núi vọng lên. "Bất Tử Thần Long" Long Bố Thi mắt ánh lên, chợt

quay về thực tại. Bầu không khí trên đỉnh núi như chết lặng, ánh mắt lạnh lùng của thiếu nữ

tuyệt sắc đang chốt chặt vào ông, tựa hồ chờ đợi, tựa hồ kính phục lại tựa hồ miệt khinh.

Đột nhiên, Long Bố Thi lại bật lên một chuỗi cười dài nứt đá xuyên mây.

Trong tiếng cười, ông dang tay ra, tiếng leng keng vang lên liên hồi, mười mấy chiếc khuy

áo vàng trên cẩm bào cùng rơi xuống đất.

Ánh mắt Long Phi chợt tối sầm, run giọng hỏi:

- Cha định làm gì vậy ?

Long Bố Thi cười giòn:

- Nếu ta mà không so tài cao thấp với kiếm pháp do Diệp Thu Bạch để lại, bà ấy dù chết

cũng không nhắm mắt, và ta cũng ray rứt suốt đời.

Thiếu nữ tuyệt sắc buông tiếng cười lạnh lùng, chậm rãi thắt lại đai lưng.

Long Phi trừng mắt nói:

- Cha, việc này quả không công bằng ...

Long Bố Thi cười gượng, gằn giọng:

- Ngươi biết gì kia chứ ?

Bỗng lại ngửa cổ cười nói:

- Lão phu cả đời hiệu xưng bất tử, đến tuổi già nếu được chết dưới kiếm kẻ khác cũng là

một điều vui sướng trong đời.

Long Phi rúng động cõi lòng, thoái lui liền ba bước, bỗng thấy phụ thân vung tay, chiếc cẩm

bào như một áng mây nhẹ bay ngang ra xa ba trượng, là đà rơi xuống vòm cây cổ tùng.

Thiếu nữ tuyệt sắc lạnh lùng nói:

- Khuyết Bồn, Thần Tàng, Dương Quan ...

Long Bố Thi buông tiếng cười khảy, quay người hướng lưng về phía Long Phi, chậm rãi nói:

- Long Phi, thủ pháp "Hạc Trủy Kình" ngươi còn nhớ chăng ?

Hàm râu xồm dưới cằm Long Phi run rẩy, nói một cách khó nhọc:

- Thưa cha ... còn ...

Long Bố Thi đanh giọng:

- Hãy dùng thủ pháp Hạc Trủy Kình điểm vào ba huyệt Khuyết Bồn, Thần Tàng và Dương

Quan của ta.

Long Phi mặt co rúm:

- Thưa cha ...

Long Bố Thi trừng mắt quát:

- Mau lên !

Long Phi thừ ra hồi lâu, bỗng cắn chặt môi phóng tới một bước, đến sau lưng phụ thân, hai

tay cùng vung lên, ngón trỏ và ngón giữa chụm lại thành hình mỏ hạc chầm chậm điểm vào

huyệt Khuyết Bồn trên bả vai phụ thân.

Thiếu phụ áo huyền thầm buông tiếng thở dài, ngoảnh mặt đi, song ánh mắt vừa chạm vào

vật được phủ vải ngũ sắc, lập tức ngoảnh trở lại, những thấy Long Phi đưa tay đến giữa

chừng thì không ngớt run rẩy, cuối cùng vẫn không tài nào xuống tay được.

Long Bố Thi nhíu mày, ngoảnh lại gắt:

- Quân vô dụng !

Long Phi buông thõng hai tay, buông tiếng thở dài tiu nghỉu nói:

- Thưa cha, con nghĩ đi nghĩ lại, thấy việc này rất là bất ổn ...

Chưa dứt tiếng, bỗng một bóng người hoành không lướt tới, thì ra là chàng thiếu niên vẫn

luôn theo sau thiếu niên mảnh khảnh.

Long Phi chau mày:

- Ngũ đệ định làm gì vậy ?

Thiếu niên nọ thờ thẫn chậm rãi nói:

- Đại ca đã không hạ thủ được thì để cho tiểu đệ ra sức vậy.

Long Phi trừng mắt nạt:

- Ngũ đệ điên rồi ư ?

Thiếu niên nọ mắt nhìn thẳng, vẻ mặt đờ đẫn. Bất Tử Thần Long quay lại nhìn chàng, bỗng

buông tiếng thở dài rồi nói:

- Xưa nay ta cứ ngỡ ngươi nhu nhược, bất thần, quá yếu ớt yểu điệu, thật không ngờ ngươi

ngoại hòa nội cương, hệt như tâm tính của lão phu khi xưa, phen này nếu lão phu có thể ...

Đoạn đằng hắng vài tiếng nói tiếp:

- Ngươi cũng biết võ công Hạc Trủy Kình, vậy thì ra tay mau đi.

Long Phi thoái lui liền ba bước, cúi gầm mặt như không muốn chứng kiến.

Chỉ nghe ba tiếng "tốc tốc tốc" vang khẽ, Thiếu nữ tuyệt sắc buông tiếng cười khảy.

Long Bố Thi thở ra một hơi dài, rồi lại hít vào một hơi dài, tiếp theo "choang" một tiếng như

long ngâm, ánh kiếm chói lòa.

Thiếu phụ áo huyền bỗng lướt tới bên cạnh Long Phi khẽ nói:

- Long ca có chi phải buồn, đâu phải cha chắc chắn sẽ bị bại.

Long Phi vụt ngẩng lên, như muốn nói gì đó, song lại không thốt nên lời.

Chỉ thấy thiếu nữ tuyệt sắc từ trong tay người đàn bà áo xanh đón lấy một thanh trường

kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, co hai ngón tay khẽ búng lên thân kiếm "choang" một tiếng vang

vọng khắp núi rừng.

Dư âm còn văng vẳng, "Bất Tử Thần Long" Long Bố Thi tay phải cầm ngang trường kiếm,

tay trái hai ngón trỏ và giữ nhẹ vuốt thanh kiếm, ánh kiếm xanh biếc sắc lạnh soi trên gương

mặt đầy vết sẹo, trên ánh mắt kiên nghị, một hồi thật lâu vẫn đứng bất động chỉ có ngón tay

và ánh mắt di động trong ánh kiếm chói lòa, hệt như một người mẹ đắc ý âu yếm vuốt ve

đứa con yêu quí.

Sau đó, ông buông tiếng thở dài nặng nề, cởi bao kiếm bên lưng xuống, quay lại trao vào

tay thiếu niên nọ.

Gương mặt anh tuấn của thiếu niên nọ không lộ vẻ kinh dị, hai tay đón lấy bao kiếm.

Long Bố Thi trầm giọng nói:

- Kể từ nay ngọn Diệp Thượng Thu Lộ này là vật sở hữu của ngươi.

Chàng thiếu niên mắt rực lên, hai tay nâng bảo kiếm lùi sau ba bước, bỗng quỳ sụp xuống,

cung kính dập đầu lạy ba cái.

Long Phi vụt biến sắc mặt, nhíu mày toan nói gì đó, song thiếu phụ áo huyền khẽ kéo xốc áo

y, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi lặng yên cúi đầu.

Long Bố Thi thở dài:

- Chớ nên phụ thanh kiếm này.

Thiếu niên nọ đứng lên, bỗng quay người đi đến trước vật phủ vải ngũ sắc, chậm rãi đưa

bao kiếm khều tấm vải lên, lộ ra một cỗ quan tài bằng gỗ đàn tím.

Long Bố Thi chằm chặp nhìn vào chàng trầm giọng nói:

- Ngươi có muốn nói gì chăng ?

Thiếu niên nọ lại chầm chậm quỳ xuống đối mặt với cỗ quan tài, cung kính dập đầu vái ba

lạy, bỗng xoay tay từ bên lưng rút ra một ngọn trủy thủ sáng loáng hình rồng, chạm nhẹ vào

đầu ngón tay, đoạn vẫy tay, vài giọt máu tươi văng rơi trên cỗ quan tài.

Trên gương mặt nghiêm nghị của "Bất tử thần long" Long Bố Thi bỗng nở nụ cười hài lòng,

gật gù nói:

- Hay, hay lắm !

Đưa tay vuốt râu, quay người đi đến trước mặt Thiếu nữ tuyệt sắc.

Thiếu nữ tuyệt sắc cười nhẹ:

- Lưu Linh vác cuốc uống rượu, các hạ khiêng quan tài cầu bại, Bất Tử Thần Long quả

không hổ là đệ nhất dũng sĩ trong chốn võ lâm.

Mãi đến bây giờ mặt nàng mới hé nở nụ cười, tươi như mẫu đơn, duyên như bách hợp,

không từ ngữ nào diễn tả được cảm giác do nụ cười ấy mang đến.

Thiếu niên họ treo bao kiếm bên lưng, mắt bỗng ánh lên vẻ kỳ dị, chốt vào mặt thiếu nữ

tuyệt sắc, từng bước chậm chạp đi về phía nàng.

Thiếu nữ tuyệt sắc đảo mắt, ánh mắt hai người chạm nhau, nàng bất giác ngơ ngẩn, chờ

đến khi chàng đi đến trước mặt, nàng mới trầm giọng nói:

- Các hạ định làm gì ?

Long Bố Thi bỗng trầm giọng nói:

- Đây không còn việc của ngươi nữa, lui ra mau.

Chàng thiếu niên mắt không chớp, chẳng nói một lời, bỗng song chưởng cùng phóng ra, tay

trái đánh vào mạn sườn trái của Thiếu nữ tuyệt sắc, tay phải đánh vào mạn sườn trái của

Long Bố Thi.

Một chiêu hai chưởng này nhanh như chớp và rất chuẩn xác, Thiếu nữ tuyệt sắc và Long Bố

Thi cùng sững sốt, hai người đều không thể nào ngờ tới chàng lại đột ngột ra tay như vậy.

Trong khi hai người đang sửng sốt thì bàn tay của thiếu niên nọ đã chạm vào áo của họ.

Thiếu nữ tuyệt sắc cười khảy, tay trái bổ xuống "bốp" một tiếng, chạm với tay phải của thiếu

niên nọ.

Long Bố Thi quát vang, xoay người trở bước, tay trái vung ra, "bốp" một tiếng, chạm với tay

trái thiếu niên nọ.

Bốn chưởng chạm nhau vang lênhai tiếng cùng trong một lúc, Long Phi chau chặt mày, một

bước phóng tới, lớn tiếng quát:

- Lão ngũ điên rồi ư ?

Những thấy chàng thiếu niên thu chưởng lại, bước như hành vân lưu thủy lùi ra sau ba

bước, khom mình nói:

- Sư phụ, vị cô nương này không hề nói dối.

Long Bố Thi trố mắt:

- Ngươi muốn nói là công lực của ta hiện giờ đã giống như nàng ta.

Đoạn ngửa cổ cười dài, nói tiếp:

- Hay lắm ! Ngày hôm nay ta đã có một tay thủ công lực tương đương rồi.

Long Phi ngớ người:

- Thì ra ngũ đệ đã thăm dò công lực của nàng ta ...

Thiếu niên nọ cúi đầu:

- Đúng vậy !

Long Bố Thi cười giòn:

- Nếu Bình nhi không có ý thăm dò thì đâu có ra tay với ta, ngươi hỏi quá là thừa.

Bất Tử Thần Long giờ đây tuy đang đứng trưóc một cuộc ác chiến vô cùng hung hiểm, song

cõi lòng lại hết sức vui sướng, chẳng rõ vì đã có được một đối thủ "công lực tương đương"

hay là có được một đệ tử vô cùng hợp ý ? Hoặc cả hai ?

Long Phi lộ vẻ hổ thẹn, chầm chậm lui ra, cúi gằm mặt, song lại liếc xéo về phía thiếu niên

nọ.

Thiếu phụ áo huyền cười nhẹ nói:

- Ngũ đệ tuổi còn trẻ không ngờ lại có công lực và trí tuệ như vậy, thật chẳng thể nào nhận

thấy được.

Long Bố Thi khẽ thở dài:

- Lâu ngày mới hiểu lòng người, đường xa mới biết sức ngựa, xem ra tài trí và tính tình của

một cá nhân phải đến lúc nguy cấp mới có thể nhận ra được.

Thiếu niên nọ cúi mặt, Long Phi và thiếu phụ áo huyền lại đưa mắt nhìn nhau, thiếu nữ lúc

nãy đứng sóng vai với thiếu niên nọ bỗng nở nụ cười đắc ý lẫn kiêu hãnh.

Thiếu nữ tuyệt sắc đến lúc này mới dời ánh mắt khỏi thiếu niên nọ, lạnh lùng nói:

Tải ngay đi em, còn do dự, trời tối mất!