Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Nhung dong luu but tuoi 20 cua 10 co gai nga ba dong loc
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
Những dòng lưu bút tuổi 20 của 10 cô gái Đồng Lộc
TTCN - Sau khi VTV1 truyền hình trực tiếp chương trình giao
lưu “Mãi mãi tuổi 20” (đêm 23-7), tôi nhận được điện thoại
của chị Nguyễn Thị Hường ở thị xã Hà Tĩnh, báo tin còn lưu
giữ được những dòng lưu bút của 10 nữ liệt sĩ ở ngã ba Đồng
Lộc.
Trong căn nhà khang trang có vườn cây xanh bao quanh ở ngõ 24
đường Nguyễn Huy Tự, thị xã Hà Tĩnh, khi nhắc đến 10 cô gái
Đồng Lộc chị Hường trầm ngâm hồi lâu, những kỷ niệm xen lẫn
niềm tự hào của tuổi mười tám đôi mươi ngày ấy như đang ùa về
trong chị.
Tháng 11-1967, Nguyễn Thị Hường tròn 16 tuổi, vừa học xong chương trình trung học cơ sở, viết đơn
khai tăng thêm hai tuổi (chị sinh tháng 10 -1951) rồi đạp xe lên Huyện đoàn Đức Thọ xin gia nhập
thanh niên xung phong (TNXP). Đơn được chấp thuận và chỉ mấy
ngày sau chị Hường lên đường, tham gia tiểu đội 4, đại đội 552
đóng quân tại xã Thanh Lộc, huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh. Tiểu đội
4 do Võ Thị Tần làm tiểu đội trưởng ở nhờ nhà dân trong làng.
Nhận nhiệm vụ, chị Hường cùng các cô gái TNXP khác đến Đồng
Lộc gấp rút triển khai công việc. Dưới mưa bom bão đạn các cô
TNXP đang tuổi thanh xuân không hề biết đến sợ hãi, làm việc
không ngơi tay, suốt ngày cười nói, í ới gọi nhau.
Chị Hường kể: “Tiểu đội chúng tôi hồi ấy chỉ có chị Võ Thị Tần
nhiều tuổi nhất và đã có người yêu. Tôi và chị Trần Thị Hường là hai người ít tuổi nhất, đều mới 16
tuổi. Chúng tôi sống chan hòa bên nhau và mọi thứ trong đơn vị như là của chung. Trong một lá thư
gửi cho mẹ, chị Võ Thị Tần đã viết: “...Ở đây vui lắm mẹ ạ! Ban đêm chúng nó thắp đèn để chúng con
làm đường. Ban ngày chúng đem bom giết cá để chúng con cải
thiện. Bom đạn của chúng có thể làm rung chuyển núi rừng nhưng
không thể làm rung chuyển trái tim của chúng con...”.
Sau tám tháng cùng chung sống, chiến đấu với các đồng đội tại
ngã ba Đồng Lộc, tôi được điều đi tăng cường cho tuyến Vĩnh Linh.
Vào trung đội 39, đại đội 339. Trước ngày chia tay mấy hôm, tôi xin
được mấy trang giấy trắng gấp lại làm cuốn sổ lưu bút. Mười mấy
chị em ôm nhau khóc, tranh thủ ghi những dòng lưu bút, hứa với
nhau công tác tốt, mong hẹn gặp lại nhau ngày thống nhất đất
nước. 38 năm qua, đi đâu tôi luôn mang quyển lưu bút ấy theo như
những người đồng đội luôn đi bên mình”.
Đó là một quyển sổ mỏng tự làm với bìa giấy màu nâu (khổ 10x15cm); nay còn 20 trang giấy đã ố
màu nhưng vẫn hiện rõ những nét chữ viết bằng mực Cửu Long bút Trường Sơn quen thuộc của học
trò ngày ấy. Xin được trích:
“...Chỉ còn 30 phút nữa thôi đành phải xa Hường. Hường xa Rạng, chỉ một hồi ngắn ngủi không nói
nên lời, Rạng cầm bút mà nghẹn ngào lắm Hường ạ! Chúng ta chung sống cùng nhau đồng cam cộng
khổ ngọt bùi cay đắng có nhau. Hường đi vào mảnh đất Vĩnh Linh, mình ở lại mảnh đất quê cha cùng
làm nhiệm vụ trong thời đại này. Rạng hứa với Hường là luôn làm trọn mọi nhiệm vụ. Bắt tay mong
ngày thống nhất”. (Liệt sĩ Nguyễn Thị Rạng)
“Nghẹn ngào biết mấy Hường ơi
Ngờ đâu đôi ngả cắt nhau đôi đường.
Xa nhau biết mấy ngàn thương.
Cây xa rừng ngậm gừng nuốt lá
Người xa người khó tả Hường ơi.
Nhớ khi Hường nói Hường cười
Bây giờ Hường đi mình ở lại đây
Quê Hường là của bốn phương đất trời
Cuốn sổ lưu bút với những dòng chữ
của liệt sĩ Hồ Thị Cúc
Chị Nguyễn Thị Hường
6 Bia tưởng niệm 10 cô gái Đồng Lộc