Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Binh luan cau tho dau don thay phan dan ba loi rang bac menh cung la loi chung
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
VnDoc - Tải tài liệu, văn bản pháp luật, biểu mẫu miễn phí
Đề bài: Bình luận câu thơ "Đau đớn thay phận đàn bà, Lời rằng bạc mệnh
cũng là lời chung" Bài Mẫu Số 1: " Thân em như tấm lụa đào
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai" Câu ca dao ấy cất lên như lời than thân, thở dài của một người phụ nữ giữa xã
hội đương thời phong kiến. Cái xã hội khi mà số phận của họ được định đoạt
bằng những cuộc trao đổi, mua bán, bằng những cuộc hôn nhân chính trị chứ
không phải bằng tình yêu. Xã hội ấy nơi mà nhân phẩm của họ bị đạp xuống
tận bùn đen. Cảm thông, thấu hiểu sự đau đớn đó của người phụ nữ mà nhà thơ
Nguyễn Du đã viết lên thiên kì cổ "Truyện Kiều". Và trong tác phẩm ấy, chính
tác giả cũng đã thốt lên hai câu thơ mà mãi tận sau này, người ta vẫn còn thấy
nguyên giá trị của nó khi nhắc về thân phận của người phụ nữ trước lễ giáo
phong kiến: " Đớn đau thay phận đàn bà
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung". Hai câu thơ này được Nguyễn Du viết - là lời cảm thán của Kiều khi đứng
trước nấm mồ lạnh lẽo của Đạm Tiên - một người kĩ nữ. Hai câu thơ bật lên
như một lời than thở của Kiều hay cũng chính là của Nguyễn Du trước nỗi đau
mà người phụ nữ trong xã hội xưa phải chịu đựng. Không phải bất cứ từ ngữ
nào khác mà là "đớn đau thay"! Lời thơ như một lời thở dài đầy đau xót của tác
giả. Chính Nguyễn Du cũng đã có những năm tháng phiêu bạt giữa xã hội, phải
chịu cảnh đói, cảnh nghèo, có lẽ vì thế ông hiểu được những số phận nghèo khó
và cả hoàn cảnh đau khổ của những người phụ nữ nữa. Có lẽ chính vì vậy khi
viết lên thiên "Truyện Kiều", ông đã đem những xúc cảm chân thật nhất của
mình vào trong những vần thơ ấy. Nguyễn Du hiểu rất rõ "phận đàn bà", cái số
phận của người phụ nữ xưa khi mà họ phải sống trong một xã hội trọng nam
khinh nữ, một xã hội luôn chà đạp lên nhân phẩm, nhân cách của người phụ nữ
yếu đuối. Xã hội ấy cũng tước đoạt đi quyền được sống hạnh phúc, quyền được
yêu thương và cả những mong ước nhỏ bé của họ nữa. Xã hội đó đã khiến họ
phải trở thành những kẻ "bạc mệnh". Đau đớn nào bằng?
"Đớn đau thay phận đàn bà
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung". Đó là lời thương cảm của Nguyễn Du, là tấm lòng nhân đao đầy cao cả của ông
dành cho những người phụ nữ Việt Nam xưa - những thân phận "thấp cổ bé
họng" trong xã hội phong kiến đương thời. Nếu hỏi những nguyên nhân nào đã tạo nên số phận bất hạnh của người phụ nữ
trong xã hội xưa thì điều đầu tiên đó chính là xã hội. Đó là một xã hội với Nho
giáo là chủ, không có quyền bình đẳng dành cho người phụ nữ, xã hội mà đàn
bà chỉ là một vật phẩm để trao đổi, mua bán, xã hội "trọng nam khinh nữ" khi