Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Binh giang kho tho sau trong bai tho trang giang lo tho con nho troi rong ben co lieu (1)
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
VnDoc - Tải tài liệu, văn bản pháp luật, biểu mẫu miễn phí
Đề bài: Bình giảng khổ thơ sau trong bài thơ Tràng giang: "Lơ thơ cồn
nhỏ... trời rộng, bến cô liêu." Bài làm:
Trong phong trào thơ mới giai đoạn 1932-1945 có lẽ nồng nàn, lãng mạn nhất
là Xuân Diệu, điên cuồng nhất thì chính là Hàn Mặc Tử, rồi buồn nhất thì có lẽ
không ai qua được Huy Cận. Nỗi buồn của Huy Cận không phải là nỗi buồn
tình yêu đôi lứa, mà là nỗi buồn đời, buồn thân phận nổi trôi. Có người nói vui
rằng lúc mang thai có lẽ thân mẫu Huy Cận thường sầu, nên chàng thi sĩ trẻ ấy
sớm đã mang trong mình một nỗi buồn bã vô tận, mắt luôn đẫm lệ đời. Biệt tài
văn chương của Huy Cận chính là biết cách gợi nỗi buồn, lây nỗi buồn của
mình sang cả không gian mênh mang, mà thể hiện rõ ràng nhất ấy là trong bài
thơ Tràng giang. Thơ Huy Cận thường giàu triết lý và nỗi niềm suy tưởng về nhân sinh quan, thế
giới quan, giá trị quan một cách sâu sắc. Huy Cận yêu thích nhất là thể loại
Đường thi của văn học Trung Quốc, rồi cũng yêu luôn cả cái chất lãng mạn của
văn học Pháp. Thế nên đọc thơ ông lúc nào ta cũng thấy đậm màu sắc cổ kính
trong từng vần thơ, rồi đôi chỗ lại thấy một nét hiện đại chen vào. Thế nhưng, chúng lại hỗ trợ cho nhau thật tuyệt vời tạo nên một hồn thơ rất Huy Cận, rất
mênh mang rộng lớn. Trong Tràng giang, nếu như khổ thơ thứ nhất đặc tả cảnh sông nước mênh
mông, thì qua đến khổ thơ thứ hai dường như tầm mắt của tác giả đã thu lại, ông nhìn đến những cồn cát, tai ông bắt đầu lắng nghe, tấm lòng cũng lặng lại
và buồn hơn. "Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu, Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều
Nắng xuống, trời lên sâu chót vót;
Sông dài, trời rộng, bến cô liêu." Huy Cận không nhìn thấy những cồn cát lớn, mà lại thấy những cái cồn nhỏ
nhoi, lạc lõng "lơ thơ", rất thưa thớt mong manh, cảm giác Huy Cận tả cồn cát
mà như tả một cành liễu phất phơ trước gió vậy. Thêm chút "gió đìu hiu", lại
càng khiến không gian trở nên hoang vắng, hiu hắt hơn cả, gió ở bến sông mà
chỉ tới mức "đìu hiu" thì ảm đạm quá, đọc từ láy ấy người ta chỉ có thể liên
tưởng đến một từ "buồn thiu" mà thôi!
Thế rồi đang lúc trầm tư, suy tưởng Huy Cận bỗng đưa vào một câu hỏi, câu
hỏi ấy đã chính thức đánh dấu cái sự sống mong manh giữa cái không gian thật
hoang vắng nơi bến Chèm khi ấy. Ông nghe đâu đây có tiếng người vãn buổi
chợ chiều hoặc đang nghi vấn tiếng vãn chợ ồn ào văng vẳng ở đâu chăng? Dù
thế nào thì cũng không quan trọng, bởi chúng đều đúng và đều hướng tới một
cảnh duy nhất, có tiếng chợ đấy nhưng xa lắm, chỉ lờ mờ, thấp thoáng mà thôi
và Huy Cận vẫn cô đơn, lẻ loi tại bến sông này. Nghệ thuật lấy động chế tĩnh
thật hay và thật tài tình qua ngòi bút buồn của Huy Cận, lấy cái tiếng vãn chợ
tận "làng xa" nào ấy đem vào không gian rộng lớn này, điều ấy càng nhấn
mạnh thêm cái hoang vắng, bốn bề tĩnh lặng của bến sông Hồng. Rồi thì lòng
Huy Cận cũng càng trở nên trầm lặng hơn, buồn hơn, cảm giác cô đơn lạc lõng
hơn cả.