Siêu thị PDFTải ngay đi em, trời tối mất

Thư viện tri thức trực tuyến

Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật

© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

bài văn tả về  cô giáo (rất hay)
MIỄN PHÍ
Số trang
1
Kích thước
35.6 KB
Định dạng
PDF
Lượt xem
934

bài văn tả về cô giáo (rất hay)

Nội dung xem thử

Mô tả chi tiết

Ngữ Văn

Hôm ấy tôi về thăm nhà. Đến tối, cả nhà tôi ngồi quay quầng bên nhau trò chuyện.Em gái

tôi chợt hỏi: “Hai ơi, hai còn nhớ cô Hoa không hai?, cô quyên dạy môn văn á!”. “Nhớ

chứ,sao lại hỏi vậy?” Em tôi tiếp: “Bữa trước em gặp cô, cô hỏi thăm chị nhiều lắm đó!

Cô cứ kêu nhằm em là chị hoài!.” Nghe đến đây tôi vừa mừng vừa hổ thẹn. Đã hơn bốn

năm trôi qua tôi chưa về thăm cô dù chỉ một lần! Tôi ước gì tôi có thể bay đến bên cô

ngay tức khắc, để được cô ôm vào lòng, để được nghe giọng nói dịu êm của cô…Đêm

hôm đó, tôi thao thức.Bao nhiêu kỉ niệm cứ ùa về trong tâm trí tôi.Cô là cô chủ nhiệm

của tôi năm lớp 5 - năm học mà tôi nhớ nhất trong quảng đời học sinh của mình.Năm đó

tôi làm lớp phó học tập - một chức vụ mới toanh mà tôi chưa bao giờ làm trước kia. Vì

vậy, tôi thường phạm những sai lầm “nho nhỏ”. Mỗi khi như vậy cô lại ân cần chỉ bảo

tôi,cô chỉ em làm thế này, thế này…mới đúng. Lớp tôi học thì dở tệ, còn thi đua lúc nào

cũng “hạng nhất” từ dưới đếm lên! Mà cứ khi nào lớp tôi “được” hạng như thế thì cô

“thưởng” nguyên tiết sinh hoạt chủ nhiệm cả lớp “được” đứng! Đối với tôi đó là những

ngày mà tôi sợ nhất! Đã vậy, một tuần chúng tôi còn phải gặp cô thêm bốn tiết văn nữa

mới khổ! Cứ đến giờ văn tim chúng tôi cứ như muốn lọt ra khỏi lồng ngực tại vì sợ cô

kêu trả bài. Nếu lỡ hôm đó, đứa nào trả bài không thuộc là đứa đó bị kêu suốt một tuần!

Đã vậy cô còn mời phụ huynh vào, thế là tụi tui bị dủa một trận tơi bời hoa lá! Cô rất khó

nên tụi bạn tui không thương cô lắm, thậm chí có đứa còn ghét cô nữa chứ! Nhưng đến

cuối năm, khi gần đến ngày thi tốt nghiệp cô chỉ nói có vài câu thôi mà cả lớp ai cũng

khóc ròng, mấy anh con trai hằng ngày quậy ra trò mà hôm nay mắt cũng đỏ hoe. Chúng

tôi khóc vì không còn được cô chủ nhiệm nữa, không còn được học cô nữa, không còn

đươc cô la như lúc trước… Cô cười nhưng nước mắt cô rơi! Mùa hè năm đó sao đến

sớm quá! Cây phượng đã đỏ rực trước sân trường. Sau ngày chia tay ấy, lớp chúng tôi

mỗi đứa một nơi. Không biết có đứa nào về thăm cô không nữa!… Tôi miên man ngủ

thiếp đi lúc nào không hay. Sáng hôm sau là chủ nhật, tôi dậy sớm ra vườn hái một ít trái

cây để ra thăm cô. Dù đã đến trước cửa nhà cô nhưng tôi không dám vào gặp cô,tôi sợ cô

trách tôi sao không về thăm cô. Sau một lúc lâu, tôi đi vào nhà. Thấy tôi cô nhìn rất

lâu.Tôi cúi đầu chào cô và hỏi: “Cô nhớ em là ai không cô?”. Cô đáp: “Dương phải

không?, vào nhà đi em”.Tôi nhìn thấy trong mắt cô ánh lên một niềm vui,một niềm vui

khó tả… Cô và tôi ngồi trò chuyện rất lâu, giọng cô vẫn dịu êm như ngày nào…

Tải ngay đi em, còn do dự, trời tối mất!