Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

BAI TOAN GIAO DIEM CUA HAI DO THI VA UNG DUNG BIEN LUAN SO NGHIEM CUA PHUONG TRINH
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
Trang 1
BÀI TOÁN GIAO ĐIỂM CỦA HAI ĐỒ THỊ HÀM SỐ VÀ ỨNG DỤNG
ĐỂ BIỆN LUẬN SỐ NGHIỆM CỦA PHƯƠNG TRÌNH
Trịnh Ba
1. Bài toán mở đầu
Cho hàm số
2 1
2 1
x
y
x
có đồ thị (C). Xác định tọa độ giao điểm của đồ thị (C)
và đường thẳng y = x + 2.
(trích đề thi tốt nghiệp THPT năm 2011)
Giải
Phương trình hoành độ giao điểm của đồ thị (C) và đường thẳng y = x + 2
2 1 2
2 1
x
x
x
2 1 ( 2)(2 1) x x x (do x = 1/2 không là nghiệm của phương trình này)
2
1
2 3 0 3
2
x
x x
x
Với 3 1
2 2
x y
Với x y 1 3
Vậy tọa độ giao điểm của (C) và đường thẳng y = x + 2 là 3 1; ,(1;3)
2 2
2. Cơ sở lý luận
Cho hai hàm số y = f(x) và y = g(x) có đồ thị lần lượt là (F) và (G), nếu điểm
( , ) M x y M M là giao điểm của (F) và (G) thì ( ) M M y f x và ( ) M M y g x . Nói cách
khác, tọa độ M là nghiệm của hệ phương trình
( )
( )
y f x
y g x
. Do đó hoành độ của M là
nghiệm của phương trình f(x) = g(x) (1). Ta nói (1) là phương trình hoành độ giao
điểm của (F) và (G); số nghiệm của (1) bằng số giao điểm của (F) và (G). Do đó ta có
mối liên hệ giữa hai bài toán: giao điểm của hai đồ thị và nghiệm của phương trình
hoành độ giao điểm. Trong nhiều trường hợp, để tìm giao điểm (hay số giao điểm)
của hai đồ thị ta phải xét phương trình hoành độ giao điểm của chúng và ngược lại để
biện luận số nghiệm của một phương trình thì ta xem đó là phương trình hoành độ giao
điểm của hai đồ thị và dùng đồ thị để biện luận.
3. Một số bài toán về giao điểm của hai đồ thị
Bài toán 1 (trích đề thi tốt nghiệp THPT năm học 1997)
Cho hàm số y =
3
x – 3x 1.
1. Khảo sát sự biến thiên và vẽ đồ thị ( C ) của hàm số.
2.Một đường thẳng d đi qua điểm uốn của đồ thị (C) và có hệ số góc k. Biện luận theo k
số giao điểm của đồ thị (C) và đường thẳng d. Tìm tọa độ các giao điểm đó trong trường
hợp k = 1.
Giải
1. Bạn đọc tự giải
2. Điểm uốn của (C) là I(0;1)