Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

1001 câu chuyện cảm động 2
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
Tên sách: Tuyển tập 1001 câu chuyện cảm động -Vol 2
Nguồn: internet
Sửa chính tả+chế bản: capthoivu (TVE)
Chuyển sang ebook: capthoivu (TVE)
Ngày hoàn thành: 7/9/06
Nơi hoàn thành: ASEC-Jak
Mục lục
Cách nhìn cuộc sống
TÔ MÌ CỦANGƯỜI LẠ
MỘT VIỆC NHỎTHÔI
Hoá Đơn
Những điều vô lý về mẹ
Tha Thứ Cũng Là Một Nghệ Thuật
Quỷ Cốc Thử Tài Học Trò
Nhân Đạo Hay Bất Nhân
Hai người trên hoang đảo
Hoa hồng tặng Rose
Một bức tranh đẹp
Một hoàn cảnh hai cuộc đời
Ngư Phủ Hả Dạ
Đời Người Trong Một Câu!!
Lòng mẹ
Phải tha thứ
Hạnh phúc ở đâu??
Một Phân Thời Gian Ngàn Phân Ngọc
HẠC GIẤY
BÀI HỌC CHOCUỘC SỐNG
ĐỪNGTHAYĐỔI THẾ GIỚI
Miệng Tiếng Thị Phi
Khi trái đất chuyển động vì bạn?
Một tách cà phê
Ngày đặc biệt
Tiếp thêmsức mạnh
Được phép vấp ngã
Lời hứa
Con gái út
ĐỪNGĐỂ HỐI TIẾC
Con bọ tình yêu
Niềmvui và nỗi đau
Đừng nói "không bao giờ"
Khi ta trong sáng
Chiến tranh và hoa hồng
Nhìn lại chính mình
Lòng tin
Cúp điện cuối tuần
Lặn trong tămtối
Món quà cuối cùng
Cái nhìn nghệ thuật
Hãy cho cháu mặc áo đỏ
Tất cả sức mạnh
Emsẽ làmđược
Con yêu mẹ hơn
Món quà ngày Valentine
Ngẩng cao đầu
Valentine của bà
Quà tặng cho Laura
Vòng tay yêu thương
Ưu tiên hàng đầu
Cơ hội
Điều kỳ diệu của Miguel
Lá thư cuối cùng của người lái xe tải
Chữ Hiếu
Hai chị emvà những điều ước
Sự trả thù ngọt ngào
Cây phiền muộn
Tình yêu, giàu sang và sự thành công
Thiên thần
Sự tích lễ Vu Lan và lễ cúng cô hồn
Con gái, mẹ và thần tượng
Vẻ đẹp
9 quan điểmcủa một người cha vĩ đại
Thư gởi con trai
Thư cho con gái
Biến dạng
Vắng mẹ
Mẹ và dư luận
Bốn ngón tay
Lúc mới sinh ra, cậu bé đã bị mù. Khi
cậu lên 6, một việc xảy ra làm em không tự giải thích được.
Buổi chiều nọ, em đang chơi đùa cùng các bạn, một cậu
bé khác đã ném trái banh về phía em. Chợt nhớ ra cậu bé
la lên:
- Coi chừng ! Quả banh sắp văng trúng đấy.
Quả banh đã đập trúng người cậu, và cuộc sống của
cậu không như trước đây nữa. Cậu bé không bị đau,
nhưng cậu thật sự băn khoăn.
Cậu quyết định hỏi mẹ:
- Làm sao cậu ta biết điều gì sắp xảy ra cho con trước
khi chính con nhận biết được điều đó ?
Mẹ cậu thở dài, bởi cái giây phút bà e ngại đã đến! Đã
đến cái thời khắc đầu tiên mà bà cần nói rõ cho con trai mình biết: "Con bị mù!".
Rất dịu dàng bà cầm bàn tay của con, vừa nắm từng
ngón tay và đếm:
- Một - hai - ba - bốn - năm. Các ngón tay này tựa như
năm giác quan của con vậy. Ngón tay bé nhỏ này là nghe,
ngón tay xinh xắn này là sờ chạm, ngón tay tí hon này là
ngửi, còn ngón bé tí này là nếm. ..".
Ngần ngừ một lúc, bà tiếp:
-. ..Còn ngón tay tí xíu này là nhìn. Mỗi giác quan của con
như mỗi ngón tay, chúng chuyên chở bức thông điệp lên bộ
não con".
Rồi bà gập ngón tay bà đặt tên "nhìn", khép chặt nó vào
lòng bàn tay của con, bà nói:
- Con ạ! Con là một đứa trẻ khác với những đứa khác,
vì con chỉ có bốn giác quan, như là chỉ có bốn ngón tay vậy: một - nghe, hai - sờ, ba - ngửi, bốn - nếm. Con không thể
sử dụng giác quan nhìn. Bây giờ mẹ muốn chỉ cho con điều
này. Hãy đứng lên con nhé.
Cậu đứng lên. Bà mẹ nhặt trái banh lên bảo:
- Bây giờ con hãy đặt bàn tay của con trong tư thế bắt
trái banh.
Cậu mở lòng bàn tay và trong khoảnh khắc cậu cảm
nhận được quả banh cứng chạm vào các ngón tay của mình. Cậu bấu chặt quả banh và giơ lên cao.
mẹ cậu đã Giỏi ! Giỏi ! - Bà mẹ nói - Mẹ muốn con
không bao giờ quên điều con vừa làm. Con cũng có thể
giơ cao quả banh bằng bốn ngón tay thay vì năm ngón. Con
cũng có thể có và giữ được một cuộc sống trọn vẹn và
hạnh phúc với chỉ bốn giác quan thay vì năm nếu con bước
vào cuộc sống bằng sự nỗ lực thường xuyên!
Cậu bé không bao giờ quên hình ảnh "bốn ngón tay thay
vì năm". Đối với cậu đó là biểu tượng của niềm hy vọng. Và
hễ cứ mỗi khi nhụt chí vì sự khiếm khuyết của mình, cậu lại
nhớ đến biểu tượng này để động viên mình. Cậu hiểu ra
rằng nói rất đúng. Cậu vẫn có thể tạo được một cuộc sống
trọn vẹn và giữ lấy nó chỉ với bốn giác quan mà cậu có
được.
Cách nhìn cuộc sống
John là một ông lão ít nói và thông thái. Ông thường
ngồi trên chiếc ghế bành cũ kỹ trước hiên nhà, nhìn mọi
người qua lại. Đôi khi ông vẫy tay chào họ. Một hôm, cô
cháu gái nhỏ của ông John ngồi xuống cạnh ông mình, và
cả hai cùng nhìn những người qua lại trước nhà họ.
Một người đàn ông lạ, cao lớn, anh ta nhìn quanh như
tìm một nơi nào đó để dừng chân, rồi tiến đến gần hỏi ông
John:
- Trong ngôi làng này người ta sống kiểu gì hả ông lão?
Ông John chậm rãi hỏi lại:
- Vậy nơi mà anh vừa đi khỏi, người ta sống ra sao?
Người lạ nhăn mặt:
- Nơi ấy hả? Mọi người chỉ toàn chỉ trích nhau. Hàng
xóm thì ngồi lê đôi mách và nói chung là một nơi rất đáng
chán!
John nhìn thẳng vào mắt người lạ và nói:
- Anh biết không, nơi này cũng như thế, hệt như nơi anh
vừa đi khỏi vậy!
Người đàn ông không nói gì, anh ta quay đi. Một lát sau, một chiếc ôtô dừng lại bên vệ đường. Người đàn ông trên
xe đỡ vợ con mình xuống xe. Người vợ hỏi ông John có thể mua một ít thức ăn cho bọn trẻ ở đâu, còn người đàn ông ở
lại chỗ chiếc xe. Anh ta lại gần ông John và hỏi:
- Thưa ông, nơi này sống có tốt không ạ?
Vẫn như lần trước, ông John hỏi lại:
- Vậy nơi mà anh vừa đi khỏi thì thế nào?
Người đàn ông tươi cười :
- Ở đó, mọi người sống rất thân thiết, luôn sẵn lòng giúp
đỡ nhau. Chúng tôi không muốn ra đi chút nào, nhưng vì
điều kiện làm việc nên phải chuyển tới đây.
Ông John nở một nụ cười ấm áp:
- Đừng lo, nơi này cũng giống như nơi anh vừa đi khỏi
đấy mà, cũng tốt lắm!
Vợ con người đàn ông quay lại, họ cảm ơn và tạm biệt
hai ông cháu John rồi lái xe đi. Khi chiếc xe đã đi xa, cô
cháu nhỏ cất tiếng hỏi ông:
- Ông ơi, tại sao ông nói với người thứ nhất là nơi đây
không tốt lành còn với người thứ hai ông lại nói là một nơi
tuyệt vời?
Ông John âu yếm nhìn vào đôi mắt xanh băn khoăn của
đứa cháu nhỏ và bảo:
- Cháu ạ, dù có đi đến đâu, mỗi người vẫn mang thái
độ của chính mình đối với cuộc sống đi theo. Chính thái độ
của riêng mình, cộng với phản ứng của những người xung
quanh với thái độ đó thì nơi mới đến có thể rất tồi tệ, hoặc
rất tuyệt vời theo cảm giác của riêng họ mà thôi.
TÔ MÌ CỦA NGƯỜI LẠ
Tối hôm đó Sue cãi nhau với mẹ, rồi
không mang gì theo cô đùng đùng ra khỏi nhà. Trong lúc
đang lang thang trên đường, cô mới nhớ ra rằng mình
chẳng có đồng bạc nào trong túi, thậm chí không có đủ mấy
xu để gọi điện về nhà.
Cùng lúc đó cô đi qua một quán mì, mùi thơm bốc lên
ngào ngạt làm cô chợt cảm thấy đói ngấu. Cô thèm một tô mì lắm nhưng lại không có tiền!
Người bán mì thấy cô đứng tần ngần trước quầy hàng
bèn hỏi: "Này cô bé, cô có muốn ăn một tô không?".
"Nhưng... nhưng cháu không mang theo tiền..." - cô thẹn
thùng trả lời.
"Được rồi, tôi sẽ đãi cô - người bán nói - Vào đây, tôi
nấu cho cô một tô mì".
Mấy phút sau ông chủ quán bưng tới cho cô một tô mì
bốc khói. Ngồi ăn được mấy miếng, Sue lại bật khóc.
"Có chuyện gì vậy?" - ông ta hỏi.
"Không có gì. Tại cháu cảm động quá!" - Sue vừa nói
vừa lấy tay quẹt nước mắt.
"Thậm chí một người không quen ngoài đường còn cho
cháu một tô mì, còn mẹ cháu, sau khi cháu cự cãi đã đuổi
cháu ra khỏi nhà. Chú là người lạ mà còn tỏ ra quan tâm
đến cháu, còn mẹ cháu... bả ác độc quá!" - cô bé nói với
người bán mì...
Nghe Sue nói, ông chủ quán thở dài: "Này cô bé, sao
lại nghĩ như vậy? Hãy suy nghĩ lại đi, tôi mới chỉ đãi cô có một tô mì mà cô đã cảm động như vậy, còn mẹ cô đã nuôi
cô từ khi cô còn nhỏ xíu, sao cô lại không biết ơn mà lại
còn dám cãi lời mẹ nữa?".
Sue giật mình ngạc nhiên khi nghe điều đó.
"Tại sao mình lại không nghĩ ra nhỉ? Một tô mì của
người lạ mà mình cảm thấy mang ơn, còn mẹ mình đã nuôi mình hàng bao năm qua mà thậm chí mình chưa bao giờ tỏ
ra quan tâm đến mẹ dù chỉ một chút. Mà chỉ vì một chuyện
nhỏ mình lại cự cãi với mẹ?
Trên đường về, cô thầm nghĩ trong đầu những điều cô
sẽ nói với mẹ: "Mẹ ơi, con xin lỗi. Con biết đó là lỗi của
con, xin mẹ tha thứ cho con...".
Khi bước lên thềm cửa, cô nhìn thấy mẹ đang mệt mỏi
và lo lắng vì đã tìm kiếm cô khắp nơi. Nhìn thấy Sue, mẹ cô mừng rỡ nói: "Sue, vào nhà đi con. Chắc con đói bụng lắm
rồi phải không? Cơm nước mẹ nấu xong nãy giờ rồi, vào mà ăn ngay cho nóng...".
Không thể kềm giữ được nữa, Sue òa khóc trong tay mẹ.
Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta dễ cảm kích với
những hành động nhỏ mà một số người chung quanh làm
cho chúng ta, nhưng đối với những người thân thuộc, nhất
là cha mẹ, chúng ta lại xem sự hy sinh của họ như chuyện
đương nhiên...
Tình yêu và sự quan tâm lo lắng của cha mẹ là món quà
quý giá nhất mà chúng ta được tặng từ khi mới chào đời.
Cha mẹ không mong đợi chúng ta trả công nuôi dưỡng,
nhưng...
Liệu có bao giờ chúng ta biết quý trọng sự hy sinh vô
điều kiện này của cha mẹ chúng ta chưa?