Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Ve dep thien nhien trong thien truong van vong
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
VnDoc - Tải tài liệu, văn bản pháp luật, biểu mẫu miễn phí
Đề bài: Vẻ đẹp thiên nhiên trong Thiên trường vãn vọng
Bài làm:
Trong lịch sử nước ta, vị vua Trần Nhân Tông là một nhân vật lịch sử thật đặc
biệt: ông là một vị vua yêu nước, có phẩm chất anh hùng, từng có công lớn
trong cuộc kháng chiến chống quân giặc xâm lược Mông - Nguyên, làm nên
một hào khí Đông A ngút trời, khiến cho dân tộc mãi tự hào cho đến hôm nay;
ông còn là một con người có tấm lòng yêu thương con người và yêu cái đẹp, có
một tâm hồn nghệ sĩ tinh tế thể hiện trong các tác phẩm thơ đặc sắc. Bài thơ
"Thiên Trường Vãn Vọng" là một bài tứ tuyệt được ông sáng tác khi về thăm
quê ở phủ Thiên Trường (nay thuộc tỉnh Nam Định). Vẻ đẹp thiên nhiên trong
bài thơ gợi những xúc cảm thật nhẹ nhàng mà thấm thía:
Trước xóm sau thôn tựa khói lồng
Bóng chiều man mác có dường không
Mục đồng sáo vẳng trâu về hết
Cò trắng từng đôi liệng xuống đồng. (Bản dịch của Ngô Tất Tố)
Có lẽ, mỗi khi bóng chiều phủ xuống, ở nơi nào chốn đồng quê Việt Nam cũng
mang một nét đẹp yên ả. Và ở phủ Thiên Trường cũng vậy, sương chiều hay
khói bếp nhà ai bắt đầu vương vấn trên cành cây ngọn cỏ, khiến cho nhà thơ để
cái nhìn hết trước xóm, lại sau thôn rồi nhận xét:
Trước xóm sau thôn tựa khói lồng
Câu thơ như gợi ra cảnh làng mạc thanh bình: những ngôi nhà, và những khu
vườn trầm mặc trong sương khói. Một không gian rộng lớn mà yên ả, mà ở đó, ta thấy một niềm vui đời thường của cuộc sống nông thôn chỉ có được trong
một thời đại thái bình thịnh trị, dưới quyền một vị minh quân. Có lẽ tâm trạng
của nhà vua khi ngắm cảnh phủ Thiên Trường cũng đang dâng trào một niềm
vui nhẹ nhàng mà to lớn trước cảnh tượng yên lành này. Nhà thơ hạ bút viết
tiếp:
Bóng chiều man mác có dường không
Câu sau bổ trợ ý cho câu trước, trong làn "khói lồng" cảnh xóm thôn, bóng
chiều buông phủ cũng huyền ảo quá, khi có khi không, khiến cho hồn người
phải bồi hồi, man mác. Tả sương khói, bóng chiều vốn là thi liệu quen thuộc
trong thơ cổ. Nhà thơ Thôi Hiệu, đời Đường cũng từng tả cảnh chiều trong bài "Hoàng Hạc lâu" như sau: "Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu" Nhưng ý thơ của Thôi Hiệu thì buồn quá, có lẽ vì ông đang phải xa quê, còn ý
thơ của tác giả Trần Nhân Tông thì ẩn chứa niềm vui, bởi nhà thơ cảm nhận
được sự sống yên bình của thiên nhiên và con người đang hòa quyện trong một
không gian ấm cúng, thời gian giàu xúc cảm, trong ánh sáng dịu dàng của chiều
tà và những màu sắc nhẹ của "tử yên". Vẻ đẹp thiên nhiên và phong cảnh phủ Thiên Trường lại được miêu tả thêm đẹp
trong hai câu thơ cuối:
Mục đồng sáo vẳng trâu về hết
Cò trắng từng đôi liệng xuống đồng.