Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Tuyển tập thơ Esenin
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
Thơ Esenin
PHẦN 1 - THƠ
NHỮNG NGÔI SAO
Những ngôi sao trên cao, những ngôi sao sáng!
Có điều chi giữ kín ở trong mình?
Những ngôi sao giấu nghĩ suy sâu thẳm
Sức mạnh nào làm mê hoặc tâm linh?
Những ngôi sao thường xuyên, những ngôi sao san
sát!
Có điều chi thật hùng tráng, tuyệt vời?
Sao quyến rũ tri thức đầy khao khát
Sức mạnh nào vĩ đại thế, sao ơi?
Và tại sao khi các người tỏa sáng
Vẫy gọi giữa trời, ôm ấp cả bao la?
Âu yếm những con tim, ngắm nhìn đằm thắm
Những ngôi sao giữa trời, những ngôi sao xa?
1911.
NHỮNG GÌ ĐÃ QUA - KHÔNG TRỞ LẠI
Không trở lại cùng ta đêm dịu mát
Không được nhìn người bạn gái mến thương.
Không bao giờ ta còn nghe tiếng hát
Chim hoạ mi đã vui hót trong vườn!
Đêm mùa xuân đã trôi về dĩ vãng
Không nói với đêm: “Hãy quay lại, hãy chờ”.
Để bây giờ thời tiết mùa thu đến
Trời không ngừng trút xuống những cơn mưa.
Đang ngủ say trong mộ người bạn gái
Tình yêu đầu đã chôn chặt trong tim.
Cơn bão mùa thu không còn thức dậy
Giấc ngủ say và máu chẳng sôi lên.
Bài hát kia của hoạ mi đã tắt
Về cuối trời hoạ mi đã bay xa
Không bao giờ còn vang lên tiếng hát
Trong cái đêm dịu mát đã từng ca.
Đã bay đi những niềm vui thương mến
Trong cuộc đời từng nếm trải khi xưa
Giữa hồn ta giờ chỉ còn hoài niệm
Những gì đã qua – không trở lại bao giờ.
1911-1912.
ĐÊM
Dòng sông ngủ mơ màng
Rừng thông đen yên lặng
Hoạ mi không hót vang
Đỗ quyên không lên tiếng.
Đêm. Bốn phía lặng yên.
Chỉ con suối róc rách.
Trăng bằng ánh sáng của mình
Phủ lên khắp nơi ánh bạc.
Dòng sông lấp lánh.
Con suối ánh lên.
Hoa cỏ óng ánh
Trên khắp thảo nguyên.
Đêm. Bốn phía lặng yên.
Trong thiên nhiên ngủ hết.
Trăng bằng ánh sáng của mình
Phủ lên khắp nơi ánh bạc.
1911-1912.
ĐỪNG ĐẾN BÊN CỬA SỔ
Xin đừng đến gần em bên cửa sổ
Xin chớ giẫm lên hoa cỏ trong vườn
Em từ lâu chẳng còn yêu anh nữa
Nhưng chớ buồn mà xin hãy lặng im.
Dù vẫn thương anh bằng cả tấm lòng
Nhưng có ích gì cho anh vẻ đẹp?
Và tại sao lại không để em yên
Và tại sao anh cứ hoài day dứt?
Chẳng bao giờ còn yêu lại nữa rồi
Em bây giờ chẳng còn yêu ai nữa
Chẳng còn yêu, chỉ thương hại mà thôi
Xin đừng đến gần em bên cửa sổ!
Anh hãy quên rằng em đã yêu anh
Quên rằng em đã cuồng điên một thưở
Nhưng bây giờ chỉ còn lại lòng thương
Xin đừng đến, đừng làm em đau nữa.
1912.
NƯỚC MẮT ĐẦY VƠI
Trên đầu tôi một ngôi sao đang cháy
Nhưng chỉ lơ mơ qua áng mây mù
Trước mặt tôi một con đường rộng rãi
Nhưng lại mọc đầy cỏ dại hoang vu.
Cả thế gian gửi đến những nụ cười
Nhưng lại chứa đầy những lời buồn tủi
Thay vì động viên là nước mắt đầy vơi
Số mệnh tôi mang đến lời thăm hỏi.
1912.
EM ĐÃ KHÓC
Em đã khóc trong một chiều tĩnh lặng
Nước mắt đắng cay đã rơi xuống thật mau
Khi đó anh rất buồn và đau đớn
Nhưng dù sao hai đứa chẳng hiểu nhau.
Thế rồi em đi về miền xa ngái
Tất cả ước mơ đều tàn úa không màu
Và bây giờ chỉ mình anh còn lại
Chẳng một lời thăm hỏi để hồn đau.
Anh thường hay mỗi khi hoàng hôn xuống
Lại đi về nơi chốn đã gặp nhau
Lại nhìn thấy trong giấc mơ hình bóng
Và lại nghe trong yên lặng u sầu.
1912-1913.
CÂY BẠCH DƯƠNG
Cây bạch dương màu trắng
Bên cửa sổ nhà tôi
Được phủ đầy tuyết trắng
Như màu bạc sáng ngời.
Trên những cành tơ lụa
Tuyết ven một đường viền
Những chùm con buông xõa
Trắng xóa dải đăng ten.
Cây bạch dương đứng đấy
Trong giấc ngủ mơ màng
Những bông tuyết đang cháy
Trong ngọn lửa màu vàng.
Còn bình minh lười nhác
Lặng lẽ đi vòng quanh
Rồi rắc thêm lớp bạc
Còn tươi rói lên cành.
1913.
BUỒN BÃ QUÁ...
Buồn bã quá… đớn đau trong lồng ngực
Hành hạ con tim không chút xót thương
Những tiếng động buồn bã của thời gian
Không cho phép cõi lòng tôi thổn thức.
Một ý nghĩ cay đắng vẫn nằm lên
Mà không hề chịu buông tha đầu óc…
Đầu như chong chóng vì tiếng động ồn
Ai nói cùng tôi sống làm sao được?
Tâm hồn tôi giờ cũng đang nức nở
Không tìm ra an ủi một người nào
Thân xác bước đi nhọc nhằn khó thở
Vẻ hoang vu và gương mặt u sầu.
Số phận trao cho ta để làm chi
Chẳng còn nơi cho mái đầu cúi xuống
Đời nghèo khổ và đời ta cay đắng
Sống mà không hạnh phúc thật nặng nề.
1913
MIỀN QUÊ TÔI BỊ BỎ
Miền quê tôi bị bỏ
Miền quê tôi bị hoang
Cả tu viện, cánh rừng
Không rộn mùa cắt cỏ.
Những ngôi nhà xiêu lệch
Mà tất cả có năm.
Những mái nhà sủi bọt
Thành gỗ lát hoàng hôn.
Dưới áo bào rơm rạ
Gió vuốt những vì kèo
Và gió kia đem vã
ánh mặt trời lên rêu.
Quạ khoang giương cánh đập
Vào cửa sổ không sai
Anh đào như bão tuyết
Đang vẫy những bàn tay.
Không còn như chuyện kể
Nhưng huyền thoại đã từng
Cây vũ mâu thì thầm
Điều chi cùng lữ thứ?
1914
BÃI LẦY VÀ ĐẦM NƯỚC
Bãi lầy và đầm nước
Chiếc khăn của trời xanh.
Và rừng thông xào xạc
Vàng dát trên lá cành.
Chim vành khuyên thánh thót
Giữa tán lá cây rừng
Người cắt cỏ rào rạt
Mơ bóng mát rừng thông.
Tiếng kẽo kẹt nặng nề
Xe lăn trên đồng cỏ
Mùi hương của gỗ khô
Bốc lên từ xe ngựa.
Rặng liễu lắng tai nghe
Tiếng huýt cành trong gió…
Ôi miền quê ruột rà
Ôi miền quê bị bỏ!…
1914
NƯỚC NGA YÊU DẤU
Ôi nước Nga yêu dấu của tôi ơi
Nhà gỗ thông của Người mang tượng Chúa
Một màu xanh tít tắp tận chân trời
Cho đôi mắt được ngắm nhìn thuê thỏa.
Giống như kẻ hành hương mùa trẩy hội
Tôi ngắm nhìn đồng ruộng của nước Nga
Bên bờ giậu quanh làng thấp te tái
Những cây dương gầy guộc vẫn vui đùa.
Hương táo chín và mật thơm lan tỏa
Trong nhà thờ ca tụng Đức Chúa Trời
Có tiếng kêu vù vù sau làng nhỏ
Rồi trên đồng là điệu nhảy vui tươi.
Tôi chạy theo lối mòn hoa cỏ nát
Ra bao la đồng ruộng trải ngát xanh
Đón chào tôi - như vành khuyên lúc lắc
Là tiếng cười các cô gái vang lên.
Nếu thiên thần đồng thanh cất tiếng gọi:
“Bỏ nước Nga lên sống ở thiên đường!”
Tôi sẽ nói: “Thiên đường tôi chẳng lấy
Hãy trao cho tôi tổ quốc yêu thương!”
1914
MIỀN QUÊ THÂN YÊU
Miền quê thân yêu! Con tim mơ ước
Làn nước xanh đầy ánh nắng mặt trời.
Tôi chỉ muốn giá mà tôi mất hút
Vào màu xanh khúc giao hưởng của ngưòi.
Trên bờ ruộng áo long bào được khoác
Mộc thảo hoa, cỏ ba lá mọc đầy
Đứng thành chuỗi như thành tràng hạt
Liễu như những bà sư nữ dịu dàng thay.
Từ đầm nước toả ra làn khói
Như cái đòn triêng treo giữa trời xanh.
Tôi bí mật để dành cho ai đấy
Giấu trong tim những ý nghĩ của mình.
Tôi chào đón, tôi nhận về tất cả
Hạnh phúc thay được trải hết lòng mình.
Tôi đi đến mặt đất này là để
Sau đó rồi từ giã nó cho nhanh.
1914.
TRÊN CÁI ĐĨA BẦU TRỜI MÀU XANH
Trên cái đĩa bầu trời màu xanh
Làn khói mật của đám mây vàng úa.
Mọi người ngủ. Đêm cũng mơ màng
Chỉ mình tôi bị nỗi buồn hành hạ.
Những đám mây được đem làm dấu Thánh
Rừng thông thở ra làn khói ngọt ngào.
Sau vòng trời nứt ra vết rạn
Những ngón tay của sườn núi dăng cao.
Trên đầm nước tiếng diệc kêu quang quác
Tiếng nước kêu óc ách thật rõ rành
Từ đám mây đang nhìn, như giọt nước
Một ngôi sao cô đơn.
Tôi ước ao giá trong làn khói đục
Bằng ngôi sao đem đốt cháy khu rừng
Rồi với chúng giá mà tôi được chết
Như chớp nguồn vụt biến giữa không trung.
1913-1914?
BỨC TRANH THÊU
Một cô gái ngồi thêu trong phòng nhỏ
Trên vải thưa thêu thập ác, thêu gươm.
Cô vẽ hình những người chết trong rừng
Trên ngực họ thêu những bông hoa đỏ.
Tơ mềm mại thêu nên người dũng cảm
Vị anh hùng – nhân vật cõi lòng đau.
Chàng nằm đó sau tơi bời trận đánh
Trên hoa văn máu thấm những cây lau.
Thêu xong tranh thì ngọn đèn phụt tắt.
Cô gái cúi mình. Vẩn đục ánh mắt nhìn.
Cô gái buồn. Cõi lòng cô thổn thức.
Sau cửa sổ kia đêm đang vẽ bức tranh.
Bím tóc buồn xua những đám mây đen
Qua mớ tóc xoăn mặt trăng dần tỏ
Trong ánh lập loè, nhấp nháy lung linh
Cô gái như bóng ma ngồi khóc bên cửa sổ.
1914.
TÔI RA ĐI
Tôi ra đi như tu sĩ khiêm nhường
Hay là kẻ lãng du tóc trắng -
Đang rót ra trên thảo nguyên bằng phẳng
Dòng sữa của bạch dương.
Tôi muốn đo điểm cuối của đất trời
Nên phó mặc cho ngôi sao trong suốt
Và tin vào hạnh phúc người thân tôi
Trong luống cày bằng tiếng vang lúa mạch.
Ánh bình minh bàn tay sương lạnh giá
Đem quất vào những quả táo ban mai
Trong khi dồn cỏ khô trên đồng cỏ
Những người đang cắt cỏ hát cho tôi.
Khi nhìn vào cuối bờ giậu của riêng
Tôi nói với tôi những lời như vậy:
Hạnh phúc thay kẻ trang điểm cho mình
Bằng cuộc đời lãng du bị gậy.
Hạnh phúc thay trong niềm vui nghèo khó
Sống cuộc đời không có bạn, không thù
Đi trên đường ngoằn ngoèo trong xóm nhỏ
Yêu thiết tha những đống cỏ khô.
1914.
TRÊN TẤM VẢI XANH TRỜI
Trên tấm vải xanh trời
Những ngón tay đỏ thắm.
Trên đồng, trong rừng thẫm
Tiếng lục lạc khóc cười.
Sương giăng trong thung lũng
Rêu trải lớp bạc ra
Trăng nhìn qua mái nhà
Giống như chiếc sừng trắng.
Trên đường vẻ hiên ngang
Ngựa phi nhanh sùi bọt
Xe tam mã điên cuồng
Múa vòng khô-rô-vốt.
Các cô gái trộm nhìn
Qua bờ rào người đẹp
Chàng trai khoẻ, tóc xoăn
Đang sửa chiếc mũ lệch.
Sáng hơn áo màu hồng
Bình minh xuân cháy khắp
Tấm kim loại màu vàng
Trò chuyện cùng lục lạc.
1915.
NÀNG TIÊN CÁ TRONG ĐÊM GIAO THỪA
Anh chẳng yêu em, người yêu của em ơi
Không âu yếm cùng em mà người khác
Em đi ra con sông phía sau đồi
Từ giã bờ em chui vào lỗ đục.
Chẳng có ai tìm ra nắm xương khô
Em trở lại mùa xuân nàng tiên cá
Còn anh sẽ đưa ngựa đến bên hồ
Em bưng nước từ bàn tay cho ngựa.
Em sẽ hát anh nghe trong âm thầm
Em buồn lắm sống cuộc đời tiên cá
Em quyến rũ và em bỏ bùa anh
Rồi sẽ đưa anh về sau bờm ngựa.
Đứng trên mặt nước ngôi nhà tháp gỗ
Tiên chơi trò bịt mắt bắt dê
Từ tảng băng nhìn những ô cửa sổ
Đang cháy lên sau làn khói sương mờ.
Em sẽ mang hoa cỏ đến bên giường
Và em sẽ đặt anh nằm bên cạnh
Sẽ nhìn anh bằng ánh mắt yêu thương
Sẽ hôn anh thật nhiều và âu yếm!
1915.
MỤ PHÙ THUỶ
Trông khủng khiếp, tóc rối bời, màu trắng
Mụ phù thuỷ chạy ba chân bốn cẳng.
Còn đêm đen lặng lẽ đứng giật mình
Trăng lấy mây che làm những chiếc khăn.
Thổi vù vù ngọn gió – người hay hát
Lao vút nhanh vào rừng sâu rậm rạp.
Còn khu rừng đem doạ những mác thông
Cú vọ kêu lên sợ hãi giấu mình.
Mụ phù thuỷ vẫy bàn tay gầy guộc
Những ngôi sao từ đám mây chớp chớp.
Những con rắn treo những chiếc vòng khuyên
Rồi xoáy vòng theo cơn bão điên cuồng.
Dưới tiếng chuông kêu mụ phù thuỷ nhảy
Mây giữa trời cũng dường như run rẩy.
1915.
EM RA ĐI
Em ra đi rồi em chẳng quay về
Em đã quên góc phòng anh yên lặng
Và bây giờ em cười với người ta
Khoác trên vai tấm khăn quàng màu trắng.
Để anh buồn, anh tiếc thương, đau khổ
Ngọn lửa hồng trong lò sưởi phôi pha
Nhưng cành hoa tím ép trong quyển sổ
Lại cứ nhắc về hạnh phúc ngày xa.
1914-1915?
CHỈ CHO NGƯỜI
Chỉ cho Người – một vòng hoa ta kết
Và ta rắc hoa lên những lối mòn
Ôi nước Nga – một góc yên, tĩnh mịch
Chỉ với Người ta tin tưởng, yêu thương.
Ta ngắm nhìn trời đất rộng mênh mông
Tất cả – gần cũng như xa – tất cả
Những lối nhỏ ta không hề xa lạ
Tiếng sếu gọi bầy gần gũi thân thương.
Mặt nước hồ trỗi dậy một màu xanh
Gọi hướng về một buổi chiều dằng dặc
Và trên bụi cây reo lên những giọt
Sương lạnh lùng và sương tốt lành.
Và dù cho gió xua đuổi màn sương
Mặc luồng gió cứ vẫy vùng đôi cánh
Nhưng tất cả như sân gác nghiêm trang
Của những đạo sĩ hành nghề bí ẩn.
1915
ÔI NƯỚC NGA
Cỗ xe ngựa đã bắt đầu lên tiếng
Chạy qua cánh đồng và những bụi cây
Lại nhìn thấy bên đường ngôi nhà nguyện
Và những cây Thánh giá nguyện hồn ai.
Giờ trong ngực một nỗi buồn đau đớn
Ngọn gió mang hơi lúa mạch từ xa
Tiếng chuông vang trên làn bụi trắng
Để bàn tay làm dấu Thánh tình cờ.
Ôi nước Nga – cánh đồng màu đỏ thẫm
Và màu xanh não nuột trên sông
Tôi yêu đến mừng vui, đau đớn
Hồ nước mênh mông thấm một nỗi buồn.
Nỗi đau xót lạnh lùng thì không thể
Đem ra đo nơi bờ bến sương mờ.
Nhưng không tin, không yêu Người như thế
Thì tôi không thể học được bao giờ.
Và không trao cho ai điều trói buộc
Không giã từ với giấc mộng dài lâu
Khi vang lên trên thảo nguyên thân thuộc
Lời nguyện cầu của những cây vũ mâu.
1916.
BẦU TRỜI XANH VÀ VÒNG CUNG MÀU SÁNG
Bầu trời xanh và vòng cung màu sáng
Bờ thảo nguyên lặng lẽ chạy vòng quanh
Trên ngôi làng làn khói đang bay lượn
Đám cưới quạ khoang làm bờ giậu nhẹ nhàng.
Tôi lại nhìn thấy bờ dốc quen thuộc
Với màu đất sét đỏ, liễu hờ buông
Lúa kiều mạch mơ màng bên hồ nước
Thơm ngát mùi hoa cỏ với mật ong.
Quê hương tôi! Ôi nước Nga yêu mến
Người vẫn sống bằng sương khói ngụ ngôn.
Và nôn nao dưới đôi cánh thiên thần
Thập ác những mồ vô danh cầu nguyện.
Có nhiều người bằng vẻ mặt quê hương
Từng cháy lên, trong giếng lò ẩm ướt
Ai mạnh mẽ, ác tà, ai mơ ước
Ai nếm mùi cây trái của quê hương.
Chỉ tôi tin: sẽ không sống những người
Ai thôi yêu đinh ba và tù ngục…
Sự thật muôn đời và tiếng rừng xào xạc
Sau tiếng gông xiềng sẽ sưởi ấm lòng tôi.
1916
TÔI LẠI VỀ ĐÂY
Tôi lại về đây trong gia đình tôi
Quê hương tôi vẻ dịu dàng đằm thắm!
Bóng tối loăn xoăn đứng ở sau đồi
Đang giơ vẫy bàn tay bằng tuyết trắng.
Màu xám bạc của một ngày u ám
Như xù lông bay lượn giữa bầu trời
Và nỗi buồn của buổ chiều ảm đạm
Xao xuyến hoài không dứt giữa lòng tôi.
Trên mái vòm của nhà thờ chính
Bóng hoàng hôn đổ xuống thấp hơn.
Những bạn bè của ngày vui thoáng bóng
Sao giờ đây nhìn thấy đã không còn!
Năm tháng cứ dần trôi vào quên lãng
Và các ngươi đi theo đến nơi nào.
Chỉ có nước vẫn còn theo ngày tháng
Sau cánh cối xay vẫn cứ lao xao.
Và tôi thường xuyên trong màn sương chiều
Sau tiếng rì rào những cây cỏ lác
Tôi cầu khói lượn lờ trên mặt đất
Về quá khứ không trở lại thân yêu.
1916
RA KHỎI GIẤC MƠ
Đừng thơ thẩn, đừng giẫm nhàu bụi thắm
Vết thiên nga không đi kiếm nữa rồi.
Với mái tóc của em vàng rộm
Đến muôn đời ra khỏi giấc mơ tôi.
Với nước da của em màu dâu chín
Em dịu dàng, em xinh đẹp ngày xa
Em đã từng như hoàng hôn chiều tím
Như tuyết trắng trong, như ánh sáng chói loà.
Đôi mắt em giờ khô như hạt mạch
Tên mỏng manh tan tác tựa âm thanh
Nhưng còn lại trong nếp khăn nhàu nát
Hương mật ong từ những cánh tay lành.
Giờ tĩnh mịch, khi bình minh trên mái
Như chú mèo đang rửa mặt bằng chân
Anh nghe những lời ngọt ngào êm ái
Hát về em của ong gió, thuỷ thần.
Ngọn gió xanh bên tai anh thủ thỉ
Rằng em đã là mơ ước, bài ca
Xin đặt đôi môi lên điều huyền bí:
Bờ vai và dáng hình ai đã nghĩ ra.
Đừng thơ thẩn, đừng giẫm nhàu bụi thắm
Vết thiên nga không đi kiếm nữa rồi.
Với mái tóc của em vàng rộm
Đến muôn đời ra khỏi giấc mơ tôi.
1916.
NGÀY TRÔI QUA
Ngày trôi qua, thêm vào đường giới hạn
Tôi lại xích gần đến sự ra đi.
Tôi vẫy nhẹ ngón tay màu trắng
Cắt nước tìm những điều bí ẩn kia.
Trong dòng xanh số phận cuộc đời tôi
Bọt sôi lên rồi đóng thành váng lạnh
Đóng dấu lên kẻ tù binh câm nín
Và đặt vào nếp gấp mới trên môi.
Cứ mỗi ngày tôi trở nên khác hẳn
Cuộc đời xui cho ai đấy và tôi
Nơi nào đó trên đồng, bên mép ruộng
Tôi giật bóng tôi ra khỏi xác rồi.
Em ra đi không hề mang áo ấm
Đặt tay lên đôi vai uốn của tôi
Và bây giờ một nơi nào xa lắm
Em lại say sưa ôm ấp với người.
Có thể khi cúi mình trên người đó
Em hoàn toàn đã quên hẳn về tôi
Và dán mắt vào bóng đêm huyền ảo
Em đổi thay nếp gấp của bờ môi.
Nhưng sống theo tiếng gọi thời xa vắng
Có khác chi nghe tiếng vọng sau đồi.
Tôi hôn bằng màu xanh của đôi môi
Thành bóng đen in hình lên bức ảnh.
1916.
ĐANG DẦN TẮT HOÀNG HÔN
Đang dần tắt hoàng hôn đôi cánh đỏ
Bờ giậu kia lặng lẽ ngủ trong sương.
Đừng buồn nhé, ngôi nhà tôi trắng xoá
Rằng hai ta chỉ còn lại một mình.
Ánh trăng thanh lau chùi trên mái rạ
Như cái tù và bao phủ màu xanh
Tôi không bước ra vội vàng, tất tả
Tiễn cô ấy ra sau những đống rơm.
Tôi biết rằng thời gian làm lành hẳn
Nỗi đau này như ngày tháng dần trôi
Và đôi môi, và tâm hồn trong trắng
Cô ấy sẽ lo gìn giữ cho người.
Không mạnh mẽ, kẻ niềm vui cầu khẩn
Chỉ những người kiêu hãnh sống mà thôi.
Rồi người ta sẽ vội vàng đem quẳng
Như cái vành đai đã han gỉ hết rồi.
Tôi không buồn trông chờ nơi số phận