Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Từ câu sai đến câu hay
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
BIỂU GHI BIÊN MỤC TRƯỚC XUẤT BẢN ĐƯỢC THỰC HIỆN BỞI THƯ VIỆN KHTH TP.HCM
General Sciences Library Cataloging-in-Publication Data
Nguyễn Đức Dân
Từ câu sai đến câu hay / Nguyễn Đức Dân. - T.P. Hồ Chí Minh : Trẻ, 2013.
436 tr. ; 20 cm. - (Tiếng Việt giàu đẹp)
1. Tiếng Việt -- Câu.
1. Vietnamese language – Sentence.
495.9225 -- dc 22
N573-D17
Phần một
7
Chương 1
MỞ ĐẦU
1.1. Nguyên nhân viết sai:
Nhìn từ phía xã hội1
1.1.1. Vì sao tình trạng dùng tiếng Việt lộn xộn, tùy tiện, bừa
bãi hiện nay không hề thuyên giảm mà có chiều hướng gia
tăng đáng sợ? Do nhà trường, do sách giáo khoa? Do Nhà
nước? Do xã hội? Hay do chính chúng ta?
Có người viết rằng chúng ta đã hoàn toàn thất bại trong
giảng dạy tiếng Việt do ‘sách ngữ pháp hoàn toàn thoát ly
tiếng Việt’, (từ đây trở đi, chúng tôi dùng dấu ‘,’ thay cho dấu
ngoặc kép) do chúng ta dạy thứ tiếng Việt ‘không hề căn cứ
vào một cái gì mà một người Việt có văn hóa phải biết cả’.
Thậm chí ‘nhiều giáo sư văn học phải thốt lên: mong sao
sau 12 năm học phổ thông con tôi vẫn còn nói và viết được
tiếng Việt như trước khi đi học’...
1 Với tít cùng tên, một phần của mục này đã đăng trong SGTT, ngày 21.02.2011
8
1.1.2. Quan sát kỹ, chúng ta thấy:
Nói và viết là hai chuyện khác nhau. Do con người có khả
năng bẩm sinh trong tiếp nhận ngôn ngữ, nên trẻ em được
sinh ra và lớn lên trong môi trường ngôn ngữ nào là tự chúng
nói thành thạo ngôn ngữ đó. Nhưng viết lại là chuyện khác.
Không học thì không biết viết. Chúng ta từng gặp những giấy
tờ, thư từ do những người mới thông ‘mặt chữ’ tiếng Việt
viết. Còn xa chúng mới đạt chuẩn chữ nghĩa.
Người biết một ngoại ngữ, tiếng Anh, tiếng Pháp hay tiếng
Nga... thường viết chuẩn hơn, tốt hơn những người không
biết ngoại ngữ nào. Ngôn ngữ là một công cụ phản ánh tư
duy, con người tư duy qua ngôn ngữ. Học được một ngoại
ngữ là biết thêm được cấu trúc của một ngôn ngữ, biết thêm
một công cụ thể hiện tư duy. Học sinh giỏi khoa học tự nhiên
thường viết chuẩn mực hơn (không kể một số rất ít những
học sinh yếu về khoa học tự nhiên nhưng có năng khiếu
văn học). Như vậy, năng lực tư duy chặt chẽ ảnh hưởng tới
khả năng viết chuẩn xác (Tôi chưa bàn tới chuyện viết hay).
Những người tư duy tốt thường viết chính xác.
Thời trước học sinh viết đúng hơn. Những người thế hệ
trước, nói chung viết tốt hơn. Mà thời trước học sinh nào
có được nhiều sách tham khảo về tiếng Việt như hiện nay.
Trong công trình Từ điển về từ điển (1999), Phó giáo sư Vũ
Quang Hào cho chúng ta biết tới nay ở Việt Nam đã có 18 từ
điển chính tả, 7 từ điển ngữ pháp, 23 từ điển thành ngữ, 10
từ điển tục ngữ, 8 từ điển đồng nghĩa, 6 từ điển trái nghĩa,
7 từ điển giáo khoa, 10 từ điển học sinh, 220 từ điển thuật
9
ngữ, 48 từ điển tiếng Việt. Vậy không thể nói chúng ta thiếu
sách, thiếu những công cụ tra cứu. Ai quan tâm tới cách
dùng chuẩn mực tiếng Việt đều có thể dễ dàng tìm ra những
quyển sách cần thiết.
Vậy thì, vì sao hiện nay học sinh viết sai hơn thời trước
và sai quá nhiều? Vì sao trên các phương tiện truyền thông
nhan nhản những lỗi về từ ngữ, câu cú? Câu trả lời có thể
khác nhau, nhưng chắc chắn sách giáo khoa dở không phải
là nguyên nhân duy nhất, thậm chí không phải là nguyên
nhân chính.
1.1.3. Viết sai nhìn từ phía Nhà nước và công luận
Không quan tâm và không có chính sách cụ thể bảo vệ
tiếng Việt chuẩn mực của những người quản lý, điều hành
đất nước là nguyên nhân cơ bản tạo ra tình trạng tiếng Việt
tùy tiện, lộn xộn hiện nay.
Thủ tướng Phạm Văn Đồng là người nhiều tâm huyết với
việc giữ gìn và bảo vệ sự trong sáng của tiếng Việt. Ông có
những bài nói rất hay về vấn đề này, gây được tiếng vang,
tạo được sự đồng tình và quan tâm của giáo giới và giới cầm
bút. Tuy nhiên, điều đó chưa đủ.
Kinh nghiệm nước ngoài
Không điếc nên sợ súng. Người nước ngoài, nhất là Pháp,
Anh, Mỹ... rất sợ viết, nói những câu sai. Viết những câu sai
là một điều đáng hổ thẹn. Thời nay, vì có băng ghi âm nên
không còn chuyện ‘khẩu thiệt vô bằng’. Họ lo một lời thất
thố, một câu viết sai là có thể bị đem ra nhạo báng dù cả
10
chục năm sau. Sau này nếu được làm chức to hoặc muốn ra
tranh cử một ghế dân biểu... lỡ có một tay nhà báo nhiễu sự
hoặc không nhiễu sự nào đó đem những hành vi thiếu văn
hóa hoặc lời nói không chuẩn mực và thiếu trí tuệ trước đây
của mình trương lên mặt báo thì cũng phiền. Sẽ mất vài điểm
tín nhiệm trong các cuộc thăm dò dư luận... ít nhất cũng làm
chuyện cười, đàm tiếu về thiếu năng lực, thiếu văn hóa, kém
cỏi trong tư duy. Sợ viết sai nên người Pháp thường xuyên
dùng từ điển khi viết lách. Thôi thì viết có sách, có từ điển. Ở
những nước đó, quan chức càng cao càng thận trọng trong
ngôn từ. Công khai hóa dư luận kể cũng tốt.
Có một giai thoại về phó tổng thống Mỹ Spiro Agnew dưới
thời R. Nixon liên quan đến năng lực tiếng Anh của ông này.
Trong quyển Bình đẳng, Tự do và Cười phá lên (tiếng Pháp),
M. và A. Guillois kể giai thoại: Có một phóng viên hỏi Spiro
Agnew ‘Tại sao ngài lại ác cảm với cánh nhà báo như vậy?
Phải chăng họ hay xuyên tạc lời của ngài?’ Spiro Agnew đáp:
‘Trái lại thì có. Họ cứ đưa nguyên xi những lời của tôi lên mặt
báo mà không chịu biên tập lại gì cả.’ Vậy đấy, đưa nguyên
xi những lời của một quan chức lên mặt báo là một cách để
xã hội nhận ra chân ‘giá trị’ của người này.
Thường dân cũng cần giữ gìn ngôn từ. Một vận động viên
thể thao thường bị coi là ‘võ biền’ nhưng trước công chúng
thì không được phép có những cử chỉ và lời nói thiếu văn
hóa. Trong trận bán kết giải Wimbledon ngày 03.07.2009,
đang trong lúc thi đấu Andy Murray bị trọng tài nhắc nhở
vì có những lời nói ‘không thích hợp.’ (VTC 3)
11
Bên cạnh việc dùng dư luận xã hội người ta còn dùng
hình thức chế tài với những người nói sai:
Chuyện viết đúng sai còn liên quan trực tiếp đến cuộc
sống của bạn. ‘Nhiều thanh niên Nhật thất nghiệp vì viết
sai chính tả’ (Tuổi Trẻ, 19.02.2002). Viết sai thì bị loại. Trong
chương trình ‘Chiếc nón kỳ diệu’, ngày 12.06.2004, có một
ô 7 chữ. Một thí sinh sau khi đoán được 6 chữ ‘TIEU AO’,
đã đoán đúng đó là chữ ‘tiểu xảo’, nhưng lại nói là ‘Tôi đoán
chữ S’. Là tiểu xảo chứ không phải là tiểu sảo! Thế là mất
cơ hội giành phần thắng. ‘Theo Burton, để được tuyển chọn
vào CIA hay tham dự các khoá đào tạo của CIA dành cho
sinh viên, các thí sinh cần phải trả lời một bản câu hỏi dày
21 trang, trong đó có việc yêu cầu thí sinh phải viết một bài
dài 500 chữ về một sự kiện thời sự và viết ra những câu trả
lời cá nhân về những câu hỏi liên quan đến việc sử dụng ma
tuý...’ (TTCN, 23.06.1996)
Theo một bộ luật mới đang được Bộ Thông tin Truyền
thông Nga soạn thảo: ‘Các quan chức và chính trị gia Nga sẽ
bị phạt nếu phát âm sai các từ hoặc sử dụng ngôn từ thô lỗ
trong các bài trả lời phỏng vấn’. Có điều, luật này khó thực
hiện vì ‘chưa có từ điển nào được dùng làm chuẩn phát âm
và khái niệm thế nào là ‘thô lỗ’ cũng chưa được luật pháp
quy định’. (Tuổi Trẻ, 02.07.2009)
Kinh nghiệm Việt Nam thời xưa
Người Việt cũng từng dùng dư luận xã hội để trừng trị
kẻ viết sai. Từ xưa xã hội Việt Nam đã không đồng tình với
12
lối dùng tiếng Việt tuỳ tiện, bừa bãi. Những người viết sai
thường bị chê cười, phê phán. Trong Phụ san Văn Nghệ, số
5.1993, Nguyễn Đức Bính kể lại chuyện sau:
Hồi đó báo chí bị kiểm soát rất gắt gao, khó lòng nói được
những gì muốn nói. Nhân có một ‘cụ nghè’ viết một bài công
kích cộng sản. Ngô Tất Tố xem bài ấy, lấy làm giận lắm, bèn
tìm cách sửa người ấy một mẻ. Sau khi tìm được một vài câu
văn bất thông trong bài đó, Ngô tiên sinh liền viết một bài
chỉ ra những chỗ văn dốt trong bài này rồi buộc tội ‘cụ nghè’
âm mưu phá hoại quốc văn và bôi nhọ đạo Khổng. Ông ví ‘cụ
nghè’ như thầy đề trong truyện tiếu lâm sau: Viên tri huyện
cử thầy đề đi tịch ký nhà một người bị án. Thầy đề, theo luật
lệ, lập biên bản ghi tất cả những tài sản của nhà này. Còn
lại một cái váy nâu đàn bà, thầy đề nghĩ mãi không biết ghi
bằng chữ gì. Cuối cùng thầy nảy ra một ý: cái váy nâu ở địa
phương này người ta gọi là cái xống nâu. Thầy nghĩ rằng tại
người ta đọc chệch chứ thật sự phải là cái sống lâu. Thầy
đề bèn hạ bút đặt tên cho chiếc váy nâu: thọ nhất bức. Ngô
Tất Tố kết luận rằng học lực của cụ nghè cũng xấp xỉ học
lực của thầy đề. Bài công kích cộng sản của ‘cụ nghè’ làm
sao mà có giá trị được nữa. Ngòi bút của Ngô Tất Tố không
tha thứ cụ nghè-công kích-cộng sản bị bắt quả tang đã đổ
rác ngôn từ ra xã hội.
Thời nay
Ở Việt Nam từng có người định dùng chế tài để hạn chế
nạn dùng sai tiếng Việt. Theo tin từ Tuổi Trẻ, 28.12.2004,
13
giám đốc Lê Thanh Minh (Điện lực Đà Nẵng) đã mạnh dạn
ra quyết định phạt tiền thưởng những ai viết sai tiếng Việt.
Không rõ quyết định này có đi đến đâu không. Nếu ở đâu
cũng có vài ba giám đốc như ông Lê Thanh Minh, hoặc lý
tưởng hơn nữa nếu người đứng đầu tỉnh với nhận thức xả
ngôn từ bậy bạ, làm hỏng tiếng Việt cũng là một hành vi
chống lại cộng đồng, dám ra quyết định xử phạt những ai
‘xả rác’ ngôn từ ra xã hội thì nạn viết sai tiếng Việt chắc chắn
sẽ giảm đi nhiều.
Không đưa tiêu chí ‘có khả năng dùng chuẩn mực tiếng
Việt’ vào việc thi tuyển công chức, đề bạt cán bộ nên viết sai
không có giá trị gì trên con đường thăng quan tiến chức. Kết
quả là lời kêu gọi giữ gìn sự trong sáng tiếng Việt của cố thủ
tướng Phạm Văn Đồng chỉ dừng lại ở lời kêu gọi, trong thực
tế hành động, các cơ quan công quyền không chú trọng tới
tiếng Việt. Nhà nước cần có những chính sách thích đáng,
cụ thể để hạn chế những người dùng không chuẩn mực
tiếng Việt trong cơ quan công quyền. Hãy đưa việc viết đúng
tiếng Việt thành tiêu chí tối thiểu trong việc xét tuyển công
chức và đề bạt cán bộ. Nếu viết sai tới một mức nào đó thì
không thể trở thành công chức nhà nước, không thể đề bạt
lên chức vụ cao hơn...