Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Trong vai thay giao ha men ta lai tam trang len lop cua minh trong buoi hoc cuoi cung
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
VnDoc - Tải tài liệu, văn bản pháp luật, biểu mẫu miễn phí
Đề bài: Trong vai thầy giáo Ha-men, tả lại tâm trạng lên lớp của mình
trong Buổi học cuối cùng
Bài Làm
Chiều hôm ấy, tôi chết lặng người đi khi vô tình đi qua trụ sở xã, vẫn tấm bảng
tin, vẫn những công văn dán chi chít toàn những tin khốn nạn đối với những
người dân vùng An-dát đói khổ này. Nhưng hôm nay có một mệnh lệnh khiến
tôi đau nhói: từ nay các trường vùng An-dát và Lo-ren không được phép dạy
học sinh tiếng Pháp. Tôi cúi mặt về làng mà trong lòng buồn rười rượi. Sáng hôm sau tôi ra lớp sớm. Hôm nay là buổi học cuối cùng, tôi khoác chiếc
áo rơ-đanh-gốt màu xanh lục, diềm lá sen gấp nếp mịn và đội cái mũ tròn bằng
lụa đen thêu. Bộ quần áo này, trước đây tôi chỉ mặt trong những hôm có thanh
tra hoặc những hôm phát thưởng. Nhưng vừa bước chân vào lớp tôi thấy lạ vô
cùng. Những học trò đến lớp sớm hơn cả tôi nhưng không phải là những học
trò tôi vẫn dạy hàng ngày mà đó là cụ già Hô-de, cùng một số dân làng ở vùng
An-dát. Thấy tôi bước vào, họ đứng dậy trịnh trọng chào tôi. Tôi cúi đầu chào
lại rồi thăm hỏi họ vài câu, cố không động gì đến buổi học cuối cùng. Lúc ở
nhà, tôi thấy lòng nặng trĩu nhưng bây giờ cũng thấy đỡ
buồn hơn. Ít ra thì có sự mặt của dân làng cũng là một niềm an ủi, một sự khích
lệ lớn đối với tôi trong suốt bốn mươi năm phụng sự ở nơi này. Họ cũng như
tôi, không ai muốn nói câu gì nhưng tôi biết trong lòng họ, họ đang thầm cảm
ơn tôi và như thế tôi cũng cảm thấy được an ủi phần nào. Những khuôn mặt gần gũi thân quen hàng ngày dần dần đến kín những dãy bàn
trong lớp học. Bọn trẻ phần nhiều ngơ ngác không hiểu tại sao hôm nay lớp
mình lại có cả các cô, các bác, các chú... nhưng chúng cũng chẳng dám nói gì. Trái với mọi hôm, hôm nay chúng ngồi yên lặng và trang nghiêm như đang sắp
đón đoàn kiểm tra vào lớp. Nhưng tôi chợt nhận ra, lớp còn thiếu Phrăng. Cậu
học này thật là... tôi quyết định dậy muộn hơn mọi ngày để chờ cậu học trò cá
biệt. Phrăng đến, nó thấp thoáng núp sau cánh cửa. Nếu là lần khác, có lẽ tôi đã phạt
gọi nó lên bảng kiểm tra bài cũ. Nhưng hôm nay, tôi chỉ nhắc nhẹ nhàng: - Phrăng vào lớp nhanh lên còn để buổi học bắt đầu. Mấy chục năm trong nghề, chưa bao giờ tôi thấy khó vào đề như vậy. Nhưng
rồi tôi cũng phải nói ra cái thông tin đau đớn ấy và rằng đây là buổi học cuối
cùng tôi dạy lũ trẻ Pháp văn. Lũ trẻ con ngơ ngác nhưng rồi chợt hiểu vì có đứa đã nghe loáng thoáng những
thông tin mà người lớn đọc trên cáo thị hôm qua. Chúng cũng lặng yên. Buổi học hôm ấy vẫn diễn ra. Tôi dạy lũ trẻ nốt những quy tắc ngữ pháp của
phân từ nhưng có vẻ như tôi đang không nói vào bài giảng. Ngay cả khi tôi gọi
kiểm tra cậu học trò luôn trốn học Phrăng tôi cũng không phải nhằm để kiểm
tra cậu bé. Thế rồi từ điều này sang điều khác, cả giờ giảng của tôi lại trở thành
một giờ biện minh, tiếc thương cho Pháp ngữ. Nói tóm lại là để khẳng định
rằng cái quyết định kia của bọn Đức thật là khốn nạn và tàn nhẫn. Rồi bài giảng cũng xong. Tôi cho lũ trẻ chuyển sang tập viết. Hôm ấy, tôi cho
học trò viết đi viết lại hai hàng chữ trông sao cho thật đẹp: Pháp, An-dát;
An-dát, Pháp. Trong khi lũ trẻ ngồi viết say sưa khác hẳn mọi người thì ở bên
kia tôi nghe rõ Cô em gái đang đi đi lại lại dọn đồ. Không khí ấy càng khiến tôi