Siêu thị PDFTải ngay đi em, trời tối mất

Thư viện tri thức trực tuyến

Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật

© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Phan-Tich-Bi-Kich-Cua-Vien-Cai-Nguc-Trong-Chu-Nguoi-Tu-Tu.pdf
MIỄN PHÍ
Số trang
3
Kích thước
156.8 KB
Định dạng
PDF
Lượt xem
1365

Phan-Tich-Bi-Kich-Cua-Vien-Cai-Nguc-Trong-Chu-Nguoi-Tu-Tu.pdf

Nội dung xem thử

Mô tả chi tiết

VnDoc - Tải tài liệu, văn bản pháp luật, biểu mẫu miễn phí

Đề bài: Phân tích bi kịch của viên cai ngục trong tác phẩm Chữ người tử

Bài làm

Được sinh ra làm người là một món quà quý giá, thiêng liêng của tự nhiên. Thế

nhưng, nếu sống mà không được làm chính bản thân mình lại là một bi kịch

đớn đau vô cùng. Nguyễn Tuân – một nhà văn lớn của dân tộc đã đóng góp

không ít những tác phẩm để đời của mình vào nền văn học nước nhà – đã dựng

nên một cuộc đời cai ngục đầy bi kịch như thế. Buồn tủi, dằn vặt và khổ đau. Cai ngục là một trong hai nhân vật chính trong tác phẩm Chữ người tử tù với

nhiều ý nghĩa thâm thúy, sâu xa về cái đẹp mà Nguyễn Tuân muốn gửi gắm

đến người đọc, người nghe. Trong đó, những bi kịch về cuộc đời của viên cai

ngục cũng chính là một điểm nhấn chiếm nhiều cảm xúc của nhà văn. Ngục quan một chức vụ nhỏ trong hệ thống cai trị của chế độ phong kiến cũ, có

nhiệm vụ cai quản tù nhân. Đặc điểm nổi bật của người này là ác độc, nhẫn tâm

và vô tình. Có thể nói, hắn là vua trong ngục. Có thể đánh đập bất kỳ ai khiến

kẻ tù nhân nào cũng sợ và ghét hắn. Nhưng ở đây, viên cai ngục của Nguyễn

Tuân lại là một con người hoàn toàn khác. Mặc dù “trong hoàn cảnh đề lao, người ta sống bằng tàn nhẫn, bằng lọc lừa” nhưng “tính cách của viên quan

coi ngục này” vẫn “là một thanh âm trong trẻo chen vào giữa một bản đàn mà

nhạc luật đều hỗn loạn xô bồ”. Cũng chính vì vậy mà ông phải lần lượt trải qua

những bi kịch đớn đau trong cuộc đời mình. Bi kịch đầu tiên chính là việc phải dấu mình trong chiếc bình phong với vẻ

ngoài lạnh lùng, nhẫn tâm của một tên cai ngục đúng nghĩa. Ngay từ có lệnh

truyền tử tù Huấn Cao sắp đến, ngục quan dù trong lòng đã rất mừng rỡ nhưng

vẻ ngoài vẫn thầm kín dò la qua thầy thơ lại: “Tôi nghe ngờ ngợ. Huấn Cao?

Hay là cái người mà vùng tỉnh Sơn ta vẫn khen cái tài viết chữ rất nhanh và rất

đẹp đó không?” Việc đầu tiên mà cai ngục để ý đến không phải là về xuất thân, tội trạng của tử tù mà lại là “cái tài” của họ. Ngay điều này đã cho thấy tâm hồn

yêu cái đẹp, trọng người tài của ngục quan. Nhưng đáng tiếc là ông lại phải dấu

kín những điều ấy trong một bức bình phong kín đáo. Ông phủ nhận ngay “Không, tôi nghe tên quen quen và thấy nhiều người nhắc nhỏm đến cái danh

đó luôn, thì tôi cũng hỏi thế thôi”. Nhưng mặt khác, ông lại lộ diện ngay ý định

của mình khi bảo thầy thơ lại quét dọn cái buồng trong cùng để “có việc dùng

đến”. Ông chống chế rằng “Thầy liệu cái buồng giam đó có cầm giữ nổi một

tên tù có tiếng là nguy hiểm không?”. Có lẽ lúc này tâm tư của ngục quan vừa

hồi hộp vừa bối rối nên lúc thì kín đáo, lúc lại tỏ tường. Hồi hộp vì “thần

tượng” của mình sắp đến, và bối rối vì không biết phải làm thế nào để đối đãi

với “thần tượng”. Nhưng biết rằng chốn lao tù là chốn hiểm nguy nên ông vẫn

cố giấu lòng mình bên trong cái vẻ bề ngoài vô tâm vô ưu. Thực chất trong

lòng ông đang ngổn ngang biết bao nhiêu dòng suy nghĩ. Đếm ấy, ông trằn trọc

băn khoăn không thể nào ngủ được. “Nơi góc chiếu án thư cũ đã nhợt màu

vàng son, một cây đèn đế leo lét rọi vào một khuôn mặt nghĩ ngợi. Ngục quan

băn khoăn ngồi bóp thái dương”. “Một ngôi sao Hôm nhấp nháy như muốn tụt

xuống phía chân giới không định”. “Bấy nhiêu thanh ấm phức tạp bay cao lần

lên khỏi mặt đất tối, nâng đỡ lấy một ngôi sao chính vị muốn từ biệt vũ trụ”. Những hình ảnh đậm chất lãng mạn mà nhà văn đã dùng ở đây đều thể hiện

Tải ngay đi em, còn do dự, trời tối mất!