Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Nghi luan vo nhat cua kim lan de thay duoc gia tri nhan dao sau sac
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
VnDoc - Tải tài liệu, văn bản pháp luật, biểu mẫu miễn phí
Đề bài: Nghị luận “Vợ nhặt” của Kim Lân để thấy được giá trị nhân đạo
sâu sắc
Bài làm
Cái vị đời này người ta luôn có một sự khao khát về tình yêu và hạnh phúc. Trong cái xã hội này, cái tình người luôn là một ngọn lửa đem lại sự ấm áp
đem lại một niềm tin mới một sức sống mới cho những người khốn khổ. Khi
con người ta rơi vào một bước đường cùng, cái khao khát về một cuộc sống
thực sự mạnh mẽ. Và khi đọc tác phẩm “Vợ nhặt” của Kim Lân chúng ta sẽ
thấy được cái sự khao khát đó. Câu chuyện kể về anh cu Tràng. Một anh chàng nhà nghèo đã nhặt được vợ
trong cái hoàn cảnh xóm ngụ cư người chết đói đầy đường. Tác phẩm đã phản
ánh được số phận của những con người trong cái xã hội đó trước khi cách
mạng bùng nổ. Họ có một sự khao khát về một cuộc sống, về một tình yêu
hạnh phúc. Những khao khát thực sự bình dị của những con người nghèo khó. Tác phẩm “Vợ nhặt” là một tác phẩm được đánh giá là có giá trị nhất trong nền
văn chương Việt Nam khi nói về nạn đói năm 1945. Khi mà chưa có tác phẩm
nào thể hiện được hay và xúc động như thế. Cảm hứng về sự nhân đạo trải dài
khắp câu chuyện. Khi đọc tác phẩm “Vợ nhặt” chúng ta thấy được nỗi đau khổ tột cùng của
người dân. Nạn đói Ất Dậu 1945 đã cướp đi sinh mạng của bao con người. Những xác chết ngổn ngang khắp các lều chợ, đoàn người đói ăn dắt díu nhau
“xam xám như những bóng ma”. Quạ đen bay từ những ngọn cây bay vù lên
“Như những đám mây đen” chờ ăn xác chết. Mùi xác người khắp các xóm chợ, chết như ngả rạ. Cái cảnh đó lúc nào cũng hiện hữu vào những buổi sáng, có ít
nhất bốn năm cái thây chết còng queo bên đường. Thực sự là một sự đớn đau
đến tột cùng. Trong cái cảnh đó, đói chết đâu có tha cho bất cứ ai. Mẹ con Tràng cũng “rúm
ró” trong cái nhà vắng teo trong cái mảnh đất mọc phủ đầy cỏ dại. Tấm phên
cửa rách nát, mọi thứ bừa bộn khắp mọi nơi trên đường dưới đất. Nhìn thấy cái
sự thực đó nàng dâu mới của Tràng cũng phải thấy thực sự thất vọng “nén một
tiếng thở dài”. Bà cụ Tứ “mặt bủng beo u ám”. Anh cu Tràng “bước mệt mỏi”. Cái đầu “trọng
nhẵn chúi về đằng trước’’ với bao lo lắng, chật vật. Đám trẻ con xóm chợ, trước đây tinh nghịch thế, giờ đây chúng “ngồi ủ rũ dưới những xó đường
không buồn nhúc nhích”. Trước nhà kho trên tỉnh có mấy chị con gái “ngồi vêu
ra”. Đặc biệt nhân vật “thị”, cái đói đã đi tất cả. Không họ tên, tuổi tác, không
gia đình, anh em. Không quê hương bản quán. Hình hài tiều tụy, xơ xác đáng
thương. Áo quần “tả tơi như tổ đỉa “gầy sọp hẳn đi”, khuôn mặt lưỡi cày “xám
xịt”, chỉ còn thấy hai con mắt.