Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Ngày hội của giai cấp công nhân và nhân dân lao động thế giới pdf
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
Ngày hội của giai cấp công nhân và nhân dân lao động thế giới
21:40' 9/5/2011
Cho đến nay, đã 125 năm trôi qua kể từ khi ngày 1-5 được chọn để trở thành ngày Quốc tế
Lao động, ngày đấu tranh của giai cấp công nhân, ngày nghỉ ngơi và biểu dương lực lượng,
ngày hội của giai cấp công nhân và nhân dân lao động toàn thế giới. Tinh thần và ý nghĩa
của ngày này vẫn vẹn nguyên giá trị, và càng trở nên sống động hơn khi hiện nay hàng loạt
các cuộc bãi công, biểu tình đang nổ ra rầm rộ ở nhiều nước trên thế giới đòi chính phủ
phải bảo đảm việc làm, phản đối việc cắt giảm trợ cấp... đối với người lao động.
“8 giờ làm việc, 8 giờ nghỉ ngơi, 8 giờ học tập”
Năm 1776, từ một nước vốn là thuộc địa của Anh, nước Mỹ giành được độc lập và nhanh chóng tiến lên
con đường tư bản chủ nghĩa. Đến nửa cuối thế kỉ XIX, nước Mỹ phát triển mạnh mẽ, kéo theo sự xuất
hiện của nhiều thành phố lớn, nổi bật là thành phố Chi-ca-gô. Với vai trò là trung tâm công nghiệp của
Mỹ, tốc độ và thời gian lao động của công nhân Chi-ca-gô luôn được đẩy tới mức cao nhất. Công nhân
thường phải làm việc từ 14 đến 18 giờ trong một ngày, bất kể là nam hay nữ. Không những thế, trẻ em
cũng phải làm việc tới 12 giờ một ngày v.v... Đó là nguyên nhân chủ yếu nổ ra các cuộc đấu tranh của
giai cấp công nhân chống lại giới chủ.
Phong trào đấu tranh của giai cấp công nhân Mỹ phát triển từ nhỏ đến lớn và bùng lên mạnh mẽ từ năm
1827, gắn liền với sự ra đời và phát triển của phong trào Công đoàn. Năm 1868, trước sự đấu tranh
mạnh mẽ đòi tăng lương, giảm giờ làm của giai cấp công nhân, giới cầm quyền Mỹ buộc phải thông qua
đạo luật ấn định thời gian ngày làm 8 giờ đối với các cơ quan, xí nghiệp thuộc chính phủ Mỹ. Nhưng các
xí nghiệp tư bản tư nhân vẫn giữ chế độ ngày làm việc từ 11 đến 12 giờ. Do vậy, để bảo vệ quyền lợi
chính đáng của giai cấp công nhân, các tổ chức công đoàn Mỹ cần phải có những hành động mạnh mẽ
hơn nữa. Trên tinh thần đó, tháng 1-1884, tại thành phố Chi-ca-gô, Đại hội Liên đoàn Lao động Mỹ đã
thông qua Nghị quyết nêu rõ: “... Từ ngày 1 tháng 5 năm 1886, ngày lao động của tất cả các công nhân
sẽ là 8 giờ”(1).
Ngày 1-5 được chọn là ngày lao động bởi đây là ngày bắt đầu một năm kế toán tại hầu hết các nhà máy,
xí nghiệp ở Mỹ. Vào ngày này, hợp đồng mới giữa người thợ và người chủ sẽ được ký kết. Giới chủ tư
bản có thể biết trước quyết định của công nhân mà không kiếm cớ từ chối. Sau khi Nghị quyết Chi-ca-gô
được thông qua, các công đoàn và báo chí Mỹ đã ra sức tuyên truyền về nội dung và ý nghĩa của Nghị
quyết này. Do đó, công nhân ở hầu hết các nhà máy, xí nghiệp trên toàn nước Mỹ lúc bấy giờ đã nhanh
chóng nắm được tinh thần của Nghị quyết, từ đó tích cực chuẩn bị lực lượng để đấu tranh nếu giới chủ
không thực hiện đúng chế độ ngày làm 8 giờ.
Với tinh thần đấu tranh bền bỉ, đến trước thời điểm ngày 1-5-1886, công nhân nhiều nơi trên nước Mỹ đã
được hưởng chế độ ngày làm việc 8 giờ. Tuy nhiên, đến ngày 1-5-1886, do yêu cầu ngày làm việc 8 giờ
không được giới chủ thực hiện một cách đầy đủ, ngay lập tức, công nhân trên toàn nước Mỹ đã tiến
hành bãi công gây áp lực buộc giới chủ phải thực hiện yêu sách của mình. Khắp nơi, công nhân biểu tình
mang theo khẩu hiệu: Từ hôm nay trở đi, không người thợ nào phải làm việc quá 8 giờ một ngày! Phải
thực hiện 8 giờ làm việc, 8 giờ nghỉ ngơi, 8 giờ học tập!. Nhận xét về kết quả đạt được trong ngày 1-5-
1886, bản báo cáo của Liên đoàn Lao động Mỹ viết: “Chưa bao giờ trong lịch sử nước Mỹ lại có một cuộc
nổi dậy toàn diện trong quần chúng công nghiệp như vậy... Ý muốn rút ngắn ngày làm việc đã thúc đẩy
hàng vạn người lao động tham gia các tổ chức công đoàn mà trước đó họ không quan tâm đến...”(2).
Ngọn lửa đấu tranh của giai cấp công nhân lan truyền nhanh chóng làm cho xã hội Mỹ rơi vào tình trạng
hỗn loạn. Nhưng mạnh mẽ nhất, sôi động nhất là cuộc đấu tranh của công nhân ở thành phố Chi-ca-gô.
Trong ngày 1-5-1886, khoảng 40.000 công nhân Chi-ca-gô đã nghỉ việc ra đường biểu tình, đòi ngày làm
việc 8 giờ(3). Nhằm ngăn chặn làn sóng đấu tranh của công nhân Chi-ca-gô, giới chủ Mỹ đã cho báo chí
đưa tin đe dọa: “Nhà tù và lao động khổ sai mới là biện pháp duy nhất có thể dùng được để giải quyết
vấn đề xã hội”(4). Nhưng hành động đó không thể dập tắt được khí thế đấu tranh của giai cấp công nhân,
mà ngược lại càng làm tăng thêm mâu thuẫn giữa giai cấp công nhân và giới chủ.
Chiều ngày 3-5-1886, khoảng 8.000 công nhân bãi công đã đứng chờ ở cửa nhà máy Mắc-coóc-ních, để
phản đối những kẻ chiếm gỗ của công nhân. Đối phó với cuộc biểu tình, giới chủ nhà máy đã câu kết với
cảnh sát đàn áp công nhân làm 6 người bị chết và hơn 50 người bị thương. Hành động đàn áp dã man