Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

ki niem mot thoi da qua
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
KỈ NIỆM MỘT THỜI ĐÃ QUA
Nguyễn Văn Bình Trường Tiểu học Hoà Định Đông
Mới mà đã thấm thoát 33 năm trôi qua, tôi còn nhớ như in, vào đầu hè năm
1976 , đơn vị tôi được giao nhiệm vụ xoá mù chữ ở xã Hoà Hiệp Trung thuộc
huyện Tuy Hoà, tôi được giao trách nhiệm là trưởng đoàn. Thế là toàn đơn vị
hơn 30 thầy cô giáo đến hẹn lên đường làm nhiệm vụ, đến địa điểm tập kết tại
phòng Giáo dục huyện Tuy Hoà để làm lễ ra quân. Trong bài phát biểu của thầy
Trưỏng phòng Trần Ngọc, ngoài những nội dung động viên, nhắc nhở các thầy
cô giáo làm tốt nhiệm vụ, mở đầu bài phát biểu thầy đọc hai câu thơ:
Chuyện ngày xưa tầm sư học đạo
Chuyên ngày nay xách gạo tìm trò.
Hai câu thơ này làm cho tôi trăn trở mãi, mới thoáng lướt qua, ta tưởng như là
chuyện vui. Nhưng thế rồi hình ảnh hai câu thơ này luôn in sâu vào trong tiềm
thức của tôi chẳng những trong một tháng công tác xoá mù mà còn theo tôi đến
tận bây giờ.
Thời gian ngày xưa và ngày nay nó đã nói lên bản chất khác nhau giữa hai chế
độ: chế độ nguỵ quyền và chế độ xã hội chủ nghĩa. Tính ưu việt của chế độ xã
hội chủ nghĩa thể hiện rất rõ nét. Lời dạy của Bác: “Ai cũng có cơm ăn, áo mặc
và ai cũng được học hành”.
Sau hơn ba mươi phút phát động chiến dịch: “Xoá mù chữ”, đơn vị chúng
tôi lại tiếp tục lên đường, với hành trang được gói gọn trong chiếc ba lô và lòng
thòng là những chiếc vóng ni lon mượn của những người thân từ căn cứ về, trên
những chiếc xe Hon da 67 tién về Hoà Hiệp Trung. nơi đơn vị được phân công.
Thế là hơn 10 giờ chúng tôi đến nơi, đơn vị chúng tôi được chính quyền và bà
con địa phương nồng nhiệt đón tiếp, Buổi trưa hôm ấy đơn vị ăn trưa tập thể tại
trường cấp 1 Hoà Hiệp Trung. Đầu giờ chiều, chúng tôi đến Uỷ ban xã xin được
làm việc với họ để nắm lại số người trong độ tuổi mù chữ ở địa phưng, cụ thể
từng thôn, xóm thuộc địa bàn xã, cũng như địa chỉ của các cán bộ thôn, xóm. Từ
Uỷ ban ra về, chúng tôi họp đòan và phân công thầy cô giáo đến từng xóm đẻ
làm nhiệm vụ, đaị bản doanh chúng tôi nằm ở khu trung tâm, trong một gia đình
có 6 thành viên. Với ngôi nhà cấp bốn không mấy rộng rãi nhưng bù lại là tình
cảm chân thành của các thành viên trong gia đình, chính vì thế mà chúng tôi
cảm thấy như mình đang ở nhà. Nơi ăn, chốn ở đã xong, toàn đoàn chúng tôi bắt
tay vào việc. Đến lúc này chúng tôi mới thực sự thấy, khó khăn chồng chất khó
khăn vì bấy lâu nay, ở đơn vị chỉ dạy tại lớp, trường và tham gia dạy các lớp học
bổ túc văn hoá ban đêm, nay đến đây chỉ biết trò qua danh sách và nhà ở đâu,
con ai, làm nghề gì… còn mặt mũi ra sao thì tìm hoài vẫn không tiếp cận được,
học viên của chúng tôi là những kĩ sư đang khai thác xăng dầu trên bãi cát, mãi
tận đến nửa đêm mới về nhà và lại ra đi từ khi trời chưa hừng sáng. Sau khi