Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Kết hợp lời Giảng bình của Giáo viên, học sinh trong giờ học tác phẩm văn chương ở trường THPT
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
ĐẠI HỌC THÁI NGUYÊN
TRƯỜNG ĐẠI HỌC SƯ PHẠM
VŨ THẾ CÔNG
KẾT HỢP LỜI GIẢNG BÌNH
CỦA GIÁO VIÊN, HỌC SINH TRONG GIỜ HỌC
TÁC PHẨM V¨n ch¬ng ë trêng thpt
LUẬN VĂN THẠC SĨ KHOA HỌC GIÁO DỤC
Thái Nguyên, năm 2012
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên http://www.lrc-tnu.edu.vn
ĐẠI HỌC THÁI NGUYÊN
TRƯỜNG ĐẠI HỌC SƯ PHẠM
VŨ THẾ CÔNG
KẾT HỢP LỜI GIẢNG BÌNH
CỦA GIÁO VIÊN, HỌC SINH TRONG GIỜ HỌC
TÁC PHẨM V¨n ch¬ng ë trêng thpt
Chuyên ngành: Lý luận và phương pháp dạy học văn
MÃ SỐ: 60.14.10
LUẬN VĂN THẠC SĨ KHOA HỌC GIÁO DỤC
Người hướng dẫn khoa học: PGS.TS. TRẦN THẾ PHIỆT
Thái Nguyên, năm 2012
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên http://www.lrc-tnu.edu.vn
LỜI CẢM ƠN
Xin chân thành cảm ơn PGS.TS TRẦN THẾ PHIỆT người đã tận
tâm hướng dẫn tôi trong suốt quá trình học tập, nghiên cứu, làm luận văn.
Xin cảm ơn quý lãnh đạo, quý thầy cô, các nhà khoa học của trường
Đại học sư phạm Thái Nguyên đã tạo điều kiện cho tác giả hoàn thành luận
văn theo đúng kế hoạch.
Tôi cũng xin được gửi lời cảm ơn tới lãnh đạo, tập thể cán bộ giáo
viên, nhân viên cùng các em học sinh trường THPT Hồng Quang, trường
THPT Hà Bắc và các trường khác trên địa bàn tỉnh Hải Dương, cũng như sự
ủng hộ của bạn bè đồng nghiệp và gia đình trong suốt thời gian học tập,
nghiên cứu.
Hy vọng được chia sẻ kinh nghiệm cùng với đồng nghiệp và những
người quan tâm đến công việc dạy học văn trước xu thế hội nhập, phát triển
của nền giáo dục Việt Nam.
Thái Nguyên, tháng 05 năm 2012
Tác giả
Vũ Thế Công
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên http://www.lrc-tnu.edu.vn
LỜI CAM ĐOAN
Tôi xin cam đoan đây là công trình nghiên cứu của riêng tôi. Các số
liệu trích dẫn đều có nguồn gốc rõ ràng, các kết quả trong luận văn là trung
thực và chưa được công bố ở bất kỳ công trình nào khác.
Tác giả luận văn
Vũ Thế Công
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên http://www.lrc-tnu.edu.vn
DANH MỤC CÁC KÝ HIỆU, CÁC CHỮ VIẾT TẮT
ĐHSP : Đại học sư phạm
HS : Học sinh
GV : Giáo viên
THPT : Trung học phổ thông
THCS : Trung học cơ sở
SGK : Sách giáo khoa
SGV : Sách giáo viên
TS : Tiến sĩ
GS : Giáo sư
NXB : Nhà xuất bản
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên http://www.lrc-tnu.edu.vn
i
MỤC LỤC
Trang
Trang bìa phụ
Lời cảm ơn
Lời cam đoan
Danh mục từ, cụm từ viết tắt
Mục lục ............................................................................................................i
PHẦN MỞ ĐẦU.............................................................................................1
PHẦN NỘI DUNG ....................................................................................... 12
Chương 1. CƠ SỞ LÍ LUẬN VÀ THỰC TIỄN CỦA GIẢNG BÌNH
TRONG DẠY HỌC TÁC PHẨM VĂN CHƯƠNG Ở NHÀ TRƯỜNG
PHỔ THÔNG ............................................................................................... 12
1.1. Cơ sở lí luận ........................................................................................12
1.1.1. Những cơ sở khẳng định sự cần thiết lời giảng bình của giáo
viên, học sinh trong giờ học tác phẩm văn chương ở trường THPT. .......12
1.1.2. Những ưu thế và hạn chế đối với lời giảng bình của giáo viên. ....26
1.2. Thực trạng việc kết hợp lời giảng bình của giáo viên, học sinh trong
giờ học tác phẩm văn chương. ....................................................................27
1.2.1. Khảo sát tình hình vận dụng kết hợp lời giảng bình của giáo
viên, học sinh trong giờ dạy học tác phẩm văn chương...........................27
1.2.2. Đánh giá thực trạng việc vận dụng kết hợp lời giảng bình của
giáo viên, học sinh trong giờ dạy học tác phẩm văn chương. ..................31
Tiểu kết chương 1.......................................................................................35
Chương 2. NHỮNG BIỆN PHÁP KẾT HỢP LỜI GIẢNG BÌNH CỦA
GIÁO VIÊN, HỌC SINH TRONG GIỜ HỌC TÁC PHẨM VĂN
CHƯƠNG ..................................................................................................... 36
2.1. Những nguyên tắc kết hợp lời giảng bình của giáo viên, học sinh
trong giờ học tác phẩm văn chương............................................................36
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên http://www.lrc-tnu.edu.vn
ii
2.1.1. Giảng bình phải được thực hiện dưới ánh sáng của lí thuyết dạy
học văn hiện đại - Tiếp cận đồng bộ tác phẩm văn chương.....................36
2.1.2. Giảng bình phải được thực hiện từ hai phía: giáo viên và học
sinh, được đặt dưới sự điều khiển, định hướng của giáo viên..................38
2.1.3. Giảng bình chỉ được thực hiện khi cần thiết (đúng thời điểm,
phù hợp với đối tượng văn bản và đối tượng tiếp nhận)..........................39
2.1.4. Giảng bình có thể thực hiện ở tất cả các khâu: trước, trong và
sau giờ lên lớp. Ở các hình thức nói và viết...với mục đích giúp học
sinh bộc lộ cảm xúc, suy nghĩ của mình. ................................................40
2.1.5. Giảng bình phải được đặt trong mối quan hệ với các phương
pháp, biện pháp dạy học khác một cách hài hoà, tinh tế..........................41
2.2. Những biện pháp kết hợp lời giảng bình của giáo viên, học sinh
trong giờ học tác phẩm văn chương............................................................42
2.2.1. Chọn yếu tố then chốt để bình.......................................................42
2.2.2. Lời bình phải làm nổi bật cái hay của văn thơ...............................44
2.2.3. Giảng bình phải tính đến tầm đón nhận của học sinh ....................46
2.2.4. Lời bình phải hướng tới việc khơi gợi những liên tưởng tích cực,
đưa học sinh nhập thân vào tác phẩm .....................................................48
2.2.5. Lời giảng bình có tác dụng nêu vấn đề, tạo những tình huống để
học sinh suy nghĩ, tìm tòi, tranh luận, cắt nghĩa các vấn đề đặt ra trong
tác phẩm.................................................................................................49
2.2.6. Tổ chức hướng dẫn học sinh chuẩn bị cho giảng, bình trước giờ
học tác phẩm văn chương. ......................................................................50
2.2.7. Tổ chức hướng dẫn học sinh giảng bình trong giờ học tác phẩm
văn chương.............................................................................................51
2.2.8. Tổ chức hướng dẫn học sinh giảng bình sau giờ học tác phẩm
văn chương.............................................................................................58
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên http://www.lrc-tnu.edu.vn
iii
2.2.9. Giảng bình trong mối quan hệ với các phương pháp dạy học khác.....60
Tiểu kết chương 2.......................................................................................62
Chương 3. THỰC NGHIỆM SƯ PHẠM .................................................. 63
3.1. Mục đích thực nghiệm.........................................................................63
3.2. Đối tượng, địa bàn thực nghiệm...........................................................63
3.3. Cách thức, phương pháp thực nghiệm..................................................64
3.4. Quy trình tiến hành thực nghiệm. ........................................................64
3.5. Chọn giáo viên thực nghiệm ................................................................64
3.6. Tiến trình thực nghiệm ........................................................................64
3.7. Kết quả thực nghiệm............................................................................92
3.8. Một số kết luận rút ra từ thực nghiệm ..................................................94
PHẦN KẾT LUẬN....................................................................................... 97
TÀI LIỆU THAM KHẢO.......................................................................... 100
PHỤ LỤC
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên http://www.lrc-tnu.edu.vn
1
PHẦN MỞ ĐẦU
1. Lí do chọn đề tài
Đổi mới phương pháp dạy học tác phẩm văn chương không chỉ là vấn đề
thời sự - khoa học ở nước ta nhiều năm qua mà còn là mối bận tâm chung của
nhiều quốc gia trên thế giới. Nguyên nhân sâu xa không chỉ xuất phát từ sứ
mệnh lớn lao của môn Ngữ văn trong nhà trường hay từ sự cần thiết phải tăng
cường “ chất nhân văn” cho con người trong thời đại công nghệ số mà còn bắt
nguồn từ sự phong phú phức tạp của các khuynh hướng hiện đại hoá phương
pháp dạy học văn.
Bước vào đổi mới phương pháp dạy học tác phẩm văn chương theo
hướng học sinh là bạn đọc sáng tạo, giảng bình lại trở trành vấn đề thời sự.
Một số giáo viên đã phủ nhận giảng bình, hoặc hoài nghi, hoặc rụt rè trong
việc sử dụng phương pháp này. Một số ý kiến có phần quyết liệt hơn, họ cho
rằng: cần phải “khai tử” giảng bình, bởi lẽ sử dụng giảng bình là quay lại lối
dạy học cũ: áp đặt, thuyết giảng, “mớm” kiến thức… và như thế là vi phạm
nguyên tắc đổi mới phương pháp dạy học văn. Nhưng lại có ý kiến cho rằng:
“giờ giảng văn dứt khoát phải có những đoạn diễn giảng làm rung động tâm
hồn các em, làm các em say sưa thích thú”…
Nhiều người cũng đặt lại vấn đề: nên quan niệm giảng bình là một
phương pháp, hay chỉ nên gọi là một biện pháp, một hoạt động trong giờ học
tác phẩm văn chương. Những ý kiến về vấn đề này cho đến nay vẫn chưa
hoàn toàn thống nhất.
Bấy nhiêu vấn đề đặt ra đã cho khó thấy khó khăn, lúng túng mà nhiều
giáo viên đang gặp phải trong việc nhận thức, lựa chọn và vận dụng phương
pháp giảng bình vào việc dạy học tác phẩm văn chương. Những câu hỏi đặt ra:
Có nên dùng giảng bình trong dạy học văn hay không? Nếu dùng, thì ở mức độ
nào? Làm thế nào để giờ học tác phẩm văn chương không trở nên khô khan,
nặng nề, mất đi “bản chất nghệ thuật kì diệu” của nó?
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên http://www.lrc-tnu.edu.vn
2
Vì vậy, việc sử dụng giảng bình như thế nào cho có hiệu quả trong giờ
học tác phẩm văn chương hiện nay là một vấn đề rất đáng quan tâm.
Từ những lí do cơ bản trên đã thôi thúc chúng tôi lựa chọn, nghiên cứu đề
tài : “Kết hợp lời giảng bình của giáo viên, học sinh trong giờ học tác phẩm
văn chương ở nhà trường phổ thông” để xác định lại cho đúng giảng bình
cần thiết đến mức độ nào, có thể sử dụng như thế nào khi đi vào một tác phẩm
cụ thể… với mong muốn góp phần giải quyết thực trạng nêu trên của dạy học
tác phẩm văn chương ở nhà trường phổ thông hiện nay.
2. Lịch sử vấn đề.
2.1. Bình văn, thơ là một hoạt động tinh thần ra đời từ rất sớm trong đời
sống xã hội và là một nhu cầu tất yếu làm phong phú đời sống văn học của
dân tộc ta.
Lịch sử giảng văn ở nước ta đã có trên 100 năm. Tuy nhiên, cho đến
những năm đầu của thập kỷ 80 của thế kỷ XX khi đất nước ta đang bước vào
thời kỳ đổi mới với công cuộc cải cách giáo dục thì giảng văn trong nhà
trường và trong các quan điểm tiêu biểu chủ yếu vẫn chỉ là công việc của
thầy. Cũng có ý kiến cho rằng đổi mới phương pháp và cách thức tổ chức giờ
giảng văn theo hướng phát huy vai trò chủ động, tích cực, sáng tạo của học
sinh nhưng đó mới chỉ là một vài điểm sáng trong bức tranh chung in đậm vai
trò người thầy.
2.1.1. Thời phong kiến, giảng văn là giảng Hán văn, lối giảng văn thời này
là lối “bình văn”, “giảng sách” của các nhà Nho. “Bình văn” là phương pháp
dạy cho trò thực hành các kiểu bài văn có tính mô phỏng, chế tác theo thể thức,
quy cách của các thể loại văn bản Hán văn. Còn “giảng sách” là giảng dạy các
bộ Tứ thư, Ngũ kinh- những sách kinh điển của Nho học, nhà trường Hán học.
Theo giáo sư Đặng Thai Mai, nguyên tắc ngự trị trong cách dạy đạo lý văn
chương thời kỳ này là nguyên tắc quyền uy. Lời nói, sách vở của thánh hiền, của
nhà Nho ngày xưa được tôn trọng như là chân lý tuyệt đối.
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên http://www.lrc-tnu.edu.vn
3
Khi “đức thánh” đã dạy rằng: “ tiên nho đã giảng rằng” thì “cậu học
trò chớ suy nghĩ, bàn bạc, phê phán gì nữa. Chắp tay lạy, cúi đầu xuống và
tụng niệm cho kỹ vào để có dịp thì cứ chép lại làm lời của anh”. Với nguyên
tắc ấy thì việc giảng dạy văn học đúng là chỉ thuộc về người thầy, còn học trò
chỉ có nhiệm vụ “nghe thầy giảng, học thuộc lòng, nhớ suốt đời, nhai vào,
nhả ra”.
2.1.2. Đến thời thuộc Pháp, giảng dạy văn chủ yếu là giảng Pháp văn,
về sau có thêm Việt văn. Vấn đề giảng văn - giảng quốc văn ở nhà trường Âu
học chỉ thực sự bắt đầu khi Quốc văn trích diễm (1925) của Dương Quảng
Hàm - cuốn sách giáo khoa đầu tiên của môn Việt văn - xuất hiện. Trong công
trình này, lần đầu tiên xuất hiện thuật ngữ giảng văn và khái niệm phương
pháp giảng văn. Giảng văn trong quan niệm của Dương Quảng Hàm được gọi
là “giảng nghĩa bài” và phương pháp giảng văn Dương Quảng Hàm thực chất
là phương pháp giảng nghĩa: phát biểu đại ý và cách bố cục của bài văn, nói
rõ các ý tứ có quan hệ thế nào, cắt nghĩa kĩ về sự chọn tiếng, về những chỗ lời
văn bóng bẩy, về ý nghĩa các chữ nho để cho các học trò giầu thêm các danh
từ về văn chương và khoa học thông thường, cùng am hiểu các phép tắc chính
về cú pháp của quốc văn. Nhân sự giảng văn, nói cho học trò biết các điều đại
cương về các lối vận văn và tản văn chính của ta và các phép tắc chính về mỗi
lỗi ấy, cùng sự trạng và công trước tác của các nhà thi sĩ, văn sĩ có tiếng của
ta. Như vậy, phương pháp giảng văn của Dương Quảng Hàm thực chất vẫn
chỉ là phương pháp của thầy. Thầy cảm, hiểu tác phẩm rồi truyền thụ, giảng
giải cho học sinh. Học trò vẫn chỉ là đối tượng thụ động lắng nghe, ghi chép
theo những lời thầy giảng.
2.1.3. Sau Cách mạng tháng Tám, cùng với sự ra đời của nhà trường
cách mạng, vấn đề dạy học tác phẩm văn chương đã được chú ý nhiều hơn và
được nghiên cứu từ nhiều góc độ. Nhiều công trình, chuyên luận của các nhà
khoa học, nhà nghiên cứu và giảng dạy văn học ra đời: Giảng văn Chinh phụ
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên http://www.lrc-tnu.edu.vn
4
ngâm (1950) của Đặng Thai Mai; Một số kinh nghiệm giảng dạy văn học ở
cấp III (1963) của Trương Dĩnh – Vũ Ngọc Khánh – Phan Trọng Luận …;
Giáo trình phương pháp giảng dạy văn học (1963) của Bùi Hoàng Phổ -
Hoàng Lân – Quách Hy Dong - Nguyễn Gia Phương ( Đại học Sư phạm Hà
Nội); Rèn tư duy qua giảng dạy văn học (1969) của Phan Trọng Luận; Vấn đề
giảng dạy tác phẩm văn học theo loại thể (1970) của Trần Thanh Đạm –
Hoàng Như Mai – Phan Sĩ Tấn - Huỳnh Lý; Những vấn đề nghiên cứu khoa
học về giảng văn (1971) của Trần Thanh Đạm; Phân tích tác phẩm văn học
trong nhà trường (1977) ; Con đường nâng cao hiệu quả dạy văn (1978) của
Phan Trọng Luận; Tu từ học với vấn đề giảng dạy ngữ văn (1979) của Đinh
Trọng Lạc; Giảng văn dưới ánh sáng ngôn ngữ học (1979) của Đái Xuân
Ninh; Mấy vấn đề về quan điểm và phương pháp tìm hiểu phân tích thơ của
Hồ Chủ tịch (1981) của Nguyễn Đăng Mạnh; Giảng văn (1982) của ĐHSP Hà
Nội; Những bài giảng văn ở đại học (1982) của Lê Trí Viễn; Mấy vấn đề
phương pháp giảng dạy và nghiên cứu văn học dân gian (1983) của Hoàng
Tiến Tựu; Mấy vần đề phương pháp dạy thơ văn cổ Việt Nam (1984) của
Nguyễn Sĩ Cẩn…
Qua các công trình này có thể nhận thấy: việc dạy học văn nói chung và
việc giảng bình nói riêng chủ yếu vẫn tập trung vào việc dạy của giáo viên mà
ít quan tâm đến học sinh và việc cảm thụ của học sinh.
Giáo trình Phương pháp giảng dạy văn học (1963) của Trường ĐHSP
Hà Nội I viết: “ Giảng văn là một môn học, trên cơ sở tập đọc của học sinh,
giáo viên tiến hành việc giới thiệu, hướng dẫn, phân tích, phê phán để giúp
học sinh hiểu kĩ và hiểu sâu một bài văn, từ đó rút ra bài học về nội dung và
nghệ thuật để hoàn thành nhiệm vụ giáo dục, giáo dưỡng nhất định”. PGS.
Trần Thanh Đạm, trong báo cáo Những vấn đề nghiên cứu khoa học về giảng
văn trình bày tại Hội nghị khoa học chuyên đề về Giảng văn được tổ chức tại
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên http://www.lrc-tnu.edu.vn
5
ĐHSP Hà Nội I năm 1971, cũng cho rằng: “ Giảng văn là phân tích và giảng
dạy tác phẩm văn chương trong nhà trường…Trong giảng dạy văn, thầy giáo
dựa vào việc phân tích tác phẩm để giáo dục học sinh”. P.GS Đái Xuân Ninh,
từ việc vận dụng phương pháp hệ thông trong ngôn ngữ học, đã gợi ý giáo
viên ba bước khai thác văn bản: 1. Tìm ra mối quan hệ đồng nhất của hệ
thống bài văn tức linh hồn của bài văn, cái mà người ta gọi là chủ đề và tư
tưởng chủ đề; 2. Dựa vào tính cấp độ, chia hệ thống bài văn thành những hệ
thống nhỏ, tức là những đoạn khác nhau mà ta gọi là bố cục; 3. Lựa chọn các
yếu tố để phân tích theo mối quan hệ của chúng trong hệ thống bài văn…
Như vậy, hầu hết các quan điểm về dạy học văn đều tập trung vào giáo
viên, phát huy vai trò, tiềm lực của giáo viên trong giờ dạy học TPVC..
Vấn đề phát huy vai trò cảm nhận của học sinh và lời bình của học sinh
trong giờ học tác phẩm văn chương cũng đã bắt đầu đặt ra nhưng còn khá
khiêm tốn. Ngay từ năm 1950, trong Giảng văn Chinh phụ ngâm, GS Đặng
Thai Mai đã phê phán lối dạy văn “thôi miên vô ý thức” khiến học sinh “ngáp
sái cả quai hàm”. Sự phê phán này hàm chứa quan niệm của tác giả về người
giáo viên và học sinh trong giờ học văn: giáo viên không nên là một ảo thuật
gia dùng kỹ xảo của mình để “thôi miên” học trò. Nghệ thuật giảng bình dù
khéo và tài đến mấy cũng chỉ có những tác động nhất định, không đánh thức
được các năng lực bên trong của học sinh. Học trò vẫn là đối tượng bị điều
khiển, chịu sự điều khiển của ông thầy. Vấn đề càng trở nên tệ hại hơn nếu
giáo viên là một nhà ảo thuật tồi, hành xử một cách “vô ý thức” khiến học
sinh chẳng những không tích cực mà ngược lại còn “sái quai hàm” sau giờ
văn. Tuy vậy, vấn đề vai trò của học sinh trong giờ học TPVC vẫn chưa được
giáo sư đề cập đến trong Giảng văn Chinh phụ ngâm.
Năm 1973, trong bài Dạy văn là một quá trình rèn luyện toàn diện, Thủ
tướng Phạm Văn Đồng đã phê phán gay gắt hiện tượng dạy văn theo điệu
“sáo”, bắt học sinh “học nhiều”, “nhớ nhiều” để rồi “bắt chước”, “lặp lại,
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên http://www.lrc-tnu.edu.vn