Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Hệ sinh thái
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
Chương 4
HỆ SINH THÁI
Hệ sinh thái như những đơn vị chức năng trong sinh giới, các hoạt
động của nó nói riêng hay toàn bộ sinh quyển nói chung làm cho thế giới
ngày nay ngày càng phát triển và trở nên ổn định vững chắc. Mọi cá thể,
mọi quần thể và quần xã sinh vật, những thành viên sống cấu trúc nên hệ
cũng được thừa hưỡng những thành quả đó để phát triển và tiến hoá không
ngừng. Con người, đương nhiên cũng là một trong những thành viên
không hơn, không kém. Nếu vì một lý do nào đó, con người sống quay
lưng lại với các thành viên khác trong hệ, tất nhiên sẽ phải trả giá, nhiều
khi rất đắt.
I. Định nghĩa.
Hệ sinh thái là tổ hợp của một quần xã sinh vật với môi trường vật
lý mà quần xã đó tồn tại, trong đó các sinh vật tương tác với nhau và với
môi trường để tạo nên chu trình vật chất (chu trình sinh-địa-hoá) và sự
chuyển hóa của năng lượng.
Ví dụ: Ao, hồ, một khu rừng, một con sông, thậm chí một vùng
biển...là những hệ sinh thái điển hình.
Hệ sinh thái lại trở thành một bộ phận cấu trúc của một hệ sinh thái
duy nhất toàn cầu hay còn gọi là sinh quyển (Biosphere).
Hệ sinh thái được nghiên cứu từ lâu và vì vậy, khái niệm này đã ra
đời ở cuối thế kỷ thứ XIX dưới các tên goị khác nhau như “Sinh vật quần
lạc” (Dakuchaev, 1846, 1903; Mobius,1877). Sukatsev (1944) mở rộng
khái niệm “Sinh vật quần lạc” thành khái niệm “Sinh vật địa quần lạc hay
Sinh địa quần lạc” (Biogeocenose). Thuật ngữ “Hệ sinh thái” (Ecosystem)
được A. Tansley nêu ra vào năm 1935 và trở thành phổ biến, được sử
dụng rộng rãi nhất vì nó không chỉ bao hàm các hệ sinh thái tự nhiên mà
cả các hệ sinh thái nhân tạo, kể cả con tàu vũ trụ. Đương nhiên, tàu vũ trụ
là một hệ thống kín, đang hướng đến trạng thái mở khi con người tạo ra
trong đó quá trình tự sản xuất và tiêu thụ nhờ tiếp nhận nguồn năng lượng
và vật chất từ bên ngoài. Hiện tại, tàu vũ trụ tồn tại được là do con người
cung cấp cho nó các điều kiện thiết yếu (vật chất, năng lượng, nước...) để
con người và các sinh vật mang theo tồn tại được. Do vậy, nó trở thành
một hệ đặc biệt, không giống với bất kỳ hệ sinh thái nào trên mặt đất.
Thuật ngữ hệ sinh thái của A. Tansley còn chỉ ra nhũng hệ cực bé
(Microecosystem), đến các hệ lớn như một khu rừng, cánh đồng rêu
(Tundra), biển, đại dương và hệ cực lớn như sinh quyển.
93
Hệ sinh thái luôn là một hệ động lực hở và tự điều chỉnh, bởi vì
trong quá trình tồn tại và phát triển, hệ phải tiếp nhận cả nguồn vật chất và
năng lượng từ môi trường. Điều này làm cho hệ sinh thái hoàn toàn khác
biệt với các hệ thống vật chất khác có trong tự nhiên.
Do là một hệ động lực cho nên hoạt động của hệ tuân theo các định
luật thứ nhất và thứ hai của nhiệt động học. Định luật I cho rằng: năng
lượng không tự sinh ra và cũng không tự mất đi mà chỉ chuyển từ dạng
này sang dạng khác, còn định luật thứ II có thể phát biểu dưới nhiều cách,
song trong sinh thái học cho rằng: năng lượng chỉ có thể truyền từ dạng
đậm đặc sang dạng khuếch tán, ví dụ, nhiệt độ chỉ có thể truyền từ vật
nóng sang vật lạnh, chứ không có quá trình ngược lại.
Bản thân hệ sinh thái hoàn chỉnh và toàn vẹn như một cơ thể, cho
nên tồn tại trong tự nhiên, hệ cũng có một giới hạn sinh thái xác định.
Trong giới hạn đó, khi chịu một tác động vừa phải từ bên ngoài, hệ sẽ
phản ứng lại một cách thích nghi bằng cách sắp xếp lại các mối quan hệ
trong nội bộ và toàn thể hệ thống phù hợp với môi trường thông qua
những “mối liên hệ ngược” để duy trì sự ổn định của mình trong điều kiện
môi trường biến động. Tất cả những biến đổi trong hệ xảy ra như trong
một “hộp đen” mà kết quả tổng hợp của nó là “sự trả lời” (hay “đầu ra”)
tương ứng với những tác động (hay “đầu vào”) lên hệ thống. Trong sinh
thái học người ta gọi đó là quá trình “nội cân bằng”.
Những tác động quá lớn, vượt ra khỏi sức chịu đựng của hệ, hệ
không thể tự điều chỉnh được và cuối cùng bị suy thoái rồi bị hủy diệt.
Các hệ sinh thái, do đó, được đặc trưng bởi đặc điểm cấu trúc và sự
sắp xếp các chức năng hoạt động của mình một cách xác định. Cấu trúc
của hệ phụ thuộc vào đặc tính phân bố trong không gian giữa các thành
viên sống và không sống, vào đặc tính chung của môi trường vật lý cũng
như sự biến đổi của các gradient thuộc các điều kiện sống (như nhiệt độ,
độ ẩm, ánh sáng, độ cao…) theo chiều thẳng đứng và theo chiều nằm
ngang. Tổ chức các hoạt động chức năng của hệ được thiết lập phù hợp
với các quá trình mà chúng đảm bảo cho vật chất được quay vòng và năng
lượng được biến đổi. Do hoạt động của hệ trước hết là của quần xã sinh
vật, các nguyên tố hoá học di chuyển không ngừng dưới dạng các chu
trình để tạo nên các hợp chất hữu cơ từ các chất khoáng và nước, còn năng
lượng từ dạng nguyên khai (quang năng - ánh sáng Mặt Trời) được chuyển
thành dạng năng lượng hóa học (hoá năng) chứa trong cơ thể thực, động
vật thông qua các quá trình quang hợp (ở thực vật) và đồng hóa (ở động
vật) rồi chuyển đổi thành nhiệt thông qua quá trình hô hấp của chúng.
Chính vì lẽ đó, bất kỳ một hệ thống nào của động, thực vật và vi sinh vật
với các điều kiện thiết yếu của môi trường vật lý, dù rất đơn giản, như một
94
phần tử phế liệu (Detritus) chẳng hạn, hoàn thành một chu trình sống hoàn
chỉnh thì đều được xem là một hệ sinh thái thực thụ.
II. Cấu trúc của hệ sinh thái
Một hệ sinh thái điển hình được cấu trúc bởi các thành phần cơ bản
sau đây:
- Sinh vật sản xuất (Producer - P)
- Sinh vật tiêu thụ (Consumer - C)
- Sinh vật phân hủy (Decomposer - D)
- Các chất vô cơ (CO2, O2 , H2O, CaCO3...) .
- Các chất hữu cơ (protein, lipid, glucid, vitamin, enzym,
hoocmon,…)
- Các yếu tố khí hậu (nhiệt độ, ánh sáng, độ ẩm, lượng mưa...).
Thực chất, 3 thành phần đầu chính là quần xã sinh vật, còn 3 thành
phần sau là môi trường vật lý mà quần xã đó tồn tại và phát triển.
+ Sinh vật sản xuất (Producer - P) là những sinh vật tự dưỡng
(autotrophy), gồm các loài thực vật có màu xanh và một số nấm, vi khuẩn
có khả năng quang hợp hoặc hóa tổng hợp. Chúng là thành phần không thể
thiếu được trong bất kỳ hệ sinh thái hoàn chỉnh nào. Nhờ hoạt động quang
hợp và hóa tổng hợp của chúng mà nguồn thức ăn ban đầu được tạo thành
để nuôi sống, trước tiên chính những sinh vật sản xuất sau đó, nuôi sống
cả thế giới sinh vật còn lại, trong đó kể cả con người.
+ Sinh vật tiêu thụ (Consumer - C ) là những sinh vật dị dưỡng
(heterotrophy) bao gồm tất cả các loài động vật và những vi sinh vật
không có khả năng quang hợp và hóa tổng hợp, nói một cách khác, chúng
tồn tại được là dựa vào nguồn thức ăn ban đầu do các sinh vật tự dưỡng
tạo ra. Khi nói về năng suất hệ sinh thái thì động vật vừa là sinh vật tiêu
thụ, vừa là sinh vật sản xuất: động vật ăn cỏ là sinh vật tiêu thụ khi chúng
dùng cây xanh làm thức ăn, nhưng chúng lại là sinh vật sản xuất khi thịt;
sữa của chúng được người và động vật ăn thịt sử dụng.
Tuỳ theo đặc điểm tiêu thụ của chúng, được chia ra:
- Sinh vật tiêu thụ bậc 1 (C1): bao gồm những loài động vật ăn
thực vật.
- Sinh vật tiêu thụ bậc 2 (C 2): Bao gồm sinh vật ăn thịt, sử dụng
sinh vật tiêu thụ bậc 1 làm thức ăn.
- Sinh vật tiêu thụ bậc 3 và bậc 4 (C3 và C4) có thể là sinh vật ăn
thịt, sử dụng sinh vật tiêu thụ bậc 2 làm thức ăn. Cũng có thể là ký sinh
trùng sống ký sinh trên sinh vật tiêu thụ bậc1 hoặc bậc 2 hoặc động vật ăn
xác chết.
+ Sinh vật phân hủy (Decomposer - D) là tất cả các vi sinh vật dị
dưỡng, sống hoại sinh (saprophy). Trong quá trình phân hủy các chất,
95
chúng tiếp nhận nguồn lượng hóa học để tồn tại và phát triển, đồng thời
giải phóng các chất từ các hợp chất phức tạp ra môi trường dưới dạng
những khoáng chất đơn giản hoặc các nguyên tố hóa học ban đầu tham gia
vào chu trình (như CO2, O2,, N2...).
Từ bản chất là sinh vật dị dưỡng nên các vi sinh vật tham gia vào
thành phần cấu trúc của hệ sinh thái cũng được xem là sinh vật tiêu thụ,
còn một số loài động vật trong hệ sinh thái cũng được xem là sinh vật
phân hủy. Khác với vi sinh vật, động vật tham gia vào quá trình phân hủy
ở giai đoạn thô, giai đoạn trung gian, còn vi sinh vật phân hủy các chất ở
giai đoạn cuối cùng, giai đoạn khoáng hóa. Cho nên, trong điều kiện môi
trường xác định, một hệ có sự hiện diện sinh vật sản xuất, yếu tố tham gia
vào quá trình quang hợp, và có sự hiện diện của sinh vật phân huỷ thì hệ
thống đó là một hệ sinh thái. Tuy nhiên, người ta cho rằng, trong tự nhiên
ngay ở ranh giới cuối cùng của nó cũng có các loài động vật.
Ngoài cấu trúc theo thành phần, hệ sinh thái còn có kiểu cấu trúc
theo chức năng. Theo E.D. Odum (1983), cấu trúc của hệ sinh thái gồm
các chức năng sau:
- Quá trình chuyển hóa năng lượng của hệ.
- Xích thức ăn trong hệ.
- Các chu trình sinh địa hóa diễn ra trong hệ.
- Sự phân hóa trong không gian và theo thời gian.
- Các quá trình phát triển và tiến hoá của hệ.
- Các quá trình tự điều chỉnh.
Một hệ sinh thái cân bằng là một hệ trong đó 4 quá trình đầu tiên
đạt được trạng thái cân bằng động tương đối với nhau. Sự cân bằng của tự
nhiên, nghĩa là mối quan hệ của quần xã sinh vật với môi trường vật lý mà
quần xã đó tồn tại được xác lập và ít thay đổi từ năm này đến năm khác,
chính là kết quả cân bằng của 4 chức năng nêu trên trong các hệ sinh thái
lớn.
Sự cân bằng còn là kết quả của các quá trình điều chỉnh, được diễn
đạt bằng ngôn ngữ phân tích hệ thống như chuỗi các “mối liên hệ ngược”
trong phạm vi của dòng năng lượng, trong các xích thức ăn, các chu trình
sinh địa hóa và tính đa dạng của cấu trúc. Một hệ thống mới trong quá
trình phát triển sẽ đạt đến trạng thái cân bằng ổn định, phải sau một thời
gian dài tiến hoá thích nghi, trong đó bao gồm sự phát triển tương hỗ của
các thành phần cấu trúc.
Mỗi một chức năng của hoạt động chức năng lại chứa đựng các
phần cấu trúc riêng. Chẳng hạn, đối với các chức năng thứ 1, thứ 2 và thứ
8 nêu trên gồm sinh vật quang hợp, sinh vật ăn thực vật, vật dữ, vật ký
sinh, cộng sinh, sinh vật lượng của chúng, và trong mối quan hệ khác, như
96