Thư viện tri thức trực tuyến
Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật
© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Bài văn hay:Kể về người em yêu quí nhất ( lớp 8)
Nội dung xem thử
Mô tả chi tiết
Đề bài: Kể về người em yêu quí nhất ( lớp 8)
Chiều…
Dường như có một sự đổi thay vô hình đã làm tâm hồn người bỗng nhiên
khựng lại, rùng mình như muốn níu kéo một niềm tin chưa hề đánh mất, để
rồi đến phút cuối lại bị bao trùm bởi bóng đen mênh mông nghiệt ngã của sự
tuyệt vọng trong cái phút giây đối mặt…
Mưa vẫn rơi…
Chiếc xe tang lầm lũi lăn đi trên những vòng quay định mệnh, mang theo
nỗi ngậm ngùi xót xa của đoàn người đưa tiễn…
Trời khóc…
Người rơi lệ…
Mưa và nước mắt hòa chung một nỗi niềm, dạo lên khúc nhạc bi ai thảng
thốt…
Đó là cái ngày tôi mất ba…
Tôi đau đớn buông tay để cho cái niềm tin mà tôi hằng nâng niu gìn giữ
tuột khỏi cuộc đời mình – lãnh đạm đến đáng sợ, thì ra đây chính là cái
nghiệt ngã của đời người. Một chút mơ hồ hiện lên trong tiềm thức, như một
cỗ máy thời gian đưa tôi trở lại buổi trưa hè đầy nắng và gió, tôi nằm đu đưa
trên chiếc võng và nghĩ về ba…
Nơi ấy - miền kí ức xa xăm phủ đầy bụi mờ quá khứ…
Ba tôi đẩy nhẹ gọng kính lên, phóng tầm nhìn đi thật xa, hệt như những
giây phút ba đứng trên boong tàu, giương cặp mắt đầy kiêu hãnh khắp chiều
dài biển cả. Đã một thời, cái bí ẩn rộng lớn của đại dương dường như nằm
trong bàn tay của ba tôi. Nó mang theo cái vị mặn nồng quen thuộc hay sự
lưu luyến bâng khuâng khi tình cờ đọc được tâm sự của một cánh hải âu
mang tin biển.
Thời gian rồi sẽ qua đi, mang theo biết bao sự đổi thay của cuộc sống,
mang đi cả tuổi trẻ với biết bao niềm đam mê khám phá cuộc đời, chỉ còn
nỗi nhớ thương phủ lên mái tóc pha sương giờ đây không thể tiếp tục tham
vọng chinh phục biển khơi…
Bà nội kể, ba tôi có sự thích thú đối với biển từ khi còn nhỏ. Khi đã
trưởng thành, ba cùng đồng đội rong ruổi, thưởng ngoạn cái vẻ đẹp kì diệu
của biển trong màu áo lính. Đời lính đến với ba đơn giản là tình yêu màu
nước xanh mênh mông với hàng ngàn con sóng vỗ về. Vậy mà, ba tôi đã yêu
nghề của mình nhiều hơn thế. Từ nhỏ, anh em tôi đã nhận ba làm thầy dạy
bơi, mặc dù tôi chẳng mấy “thiết tha” với môn học này. “Đã học là phải biết
bơi mới được thôi”, ba tôi đã tuyên bố vậy. Thế là chiều nào, anh em tôi
cũng ra biển tập. Chúng tôi như hai con cá bị mắc cạn, nước vào hết mắt
mũi. Nhưng rồi do ba giáo huấn nghiêm khắc quá, chúng tôi cũng bơi được
vài vòng. Mỗi lần bị sặc nước, cho dù ba không ở bên nhưng tôi cảm thấy ba