Siêu thị PDFTải ngay đi em, trời tối mất

Thư viện tri thức trực tuyến

Kho tài liệu với 50,000+ tài liệu học thuật

© 2023 Siêu thị PDF - Kho tài liệu học thuật hàng đầu Việt Nam

Âm Công
PREMIUM
Số trang
495
Kích thước
3.7 MB
Định dạng
PDF
Lượt xem
1773

Âm Công

Nội dung xem thử

Mô tả chi tiết

vietmessenger.com

Vương Độ Lư

Ngọa Hổ Tàng Long

Dịch giả: Cao Tự Thanh

Lời Người Dịch

Trước nay nhiều người vẫn cho rằng tiểu thuyết võ hiệp chỉ là thứ văn chương giải trí, và

phim ảnh võ hiệp cũng có chức năng tương tự. Nhưng tiểu thuyết võ hiệp Ngọa Hổ Tàng

Long qua tay đạo diễn Lý An đã làm giới điện ảnh phương Tây sửng sốt, và tuy dư luận vẫn

còn nhiều khen chê này khác, nó cũng vừa đoạt được bốn giải Oscar. Tác phẩm này của

Vương Độ Lư đã được đăng trên Thanh Đảo Đại Tân Dân báo từ 1941 và xuất bản thành

sách từ trước 1945 ở Trung Hoa.

Là một trong năm bộ tiểu thuyết võ hiệp được gọi là Hạc Thiết ngũ bộ của Vương Độ Lư

(Hạc Kinh Côn Luân, Bảo Kiếm Kim Thoa, Kiếm Khí Châu Quang, Ngọa Hổ Tàng Long,

Thiết Kỵ Ngân Bình), Ngọa Hổ Tàng Long là một trong những bằng chứng về sự phát triển

của thể loại tiểu thuyết võ hiệp. Nếu những Xạ Điêu Anh Hùng Truyện, Ỷ Thiên Đồ Long Ký

của Kim Dung thuộc loại tiểu thuyết võ hiệp dã sử, Huyết Biển Bức, Thất Dạ Câu Hồn của

Cổ Long thuộc loại tiểu thuyết võ hiệp hình sự, thì Hạc Thiết ngũ bộ thuộc loại tiểu thuyết võ

hiệp tình cảm. Những nhánh khác của tiểu thuyết võ hiệp như khôi hài, kinh dị cũng đang có

xu hướng phát triển và định hình. Ngay Ngọa Hổ Tàng Long cũng không chỉ là một bộ tiểu

thuyết võ hiệp tình cảm. Những đoạn miêu tả sinh hoạt của đám "nhàn hán" loại Lưu Thái

Bảo, Lý Thành, Thốc Đẩu Ưng ở Bắc Kinh hay lễ hội dâng hương ở núi Diệu Phong còn ít

nhiều mang ảnh hưởng của loại tiểu thuyết phong tục. Không phải ngẫu nhiên mà trong lời

giới thiệu có nhan đề Ngọa Hổ Tàng Long và Vương Độ Lư đề ngày 28.7.2000, Cung Di

Nhân hiện ở huyện Trường Thị tỉnh Sơn Tây đã viết: "Ngọa Hổ Tàng Long hoàn toàn không

phải không miêu tả chuyện đấu tranh giữa chính tà thiện ác và mâu thuẫn xã hội, nhưng về

việc quyển sách miêu tả sinh hoạt ở kinh đô thì từ góc độ xã hội học mà khảo cứu cũng có

nhiều điều thú vị". Rõ ràng tiểu thuyết võ hiệp không còn đơn thuần là một thể loại văn học

giải trí như nhiều người vẫn nghĩ, mà đã tiến tới chỗ có khả năng tiếp cận và phản ảnh nhiều

hiện tượng, quá trình và lãnh vực của đời sống, có thể khiến người ta khóc cười thương

giận cho tâm tình và số phận con người trong một thế giới đa đoan.

Về nội dung, Ngọa Hổ Tàng Long xoay quanh mối tình của Ngọc Kiều Long, con gái một vị

đại quan và La Tiểu Hổ, một thiếu niên bất hạnh rơi rụng làm tướng cướp. Cuộc tình không

môn đăng hộ đối này đã gây ra nhiều tai họa phiền phức cho không ít người vô can, đồng

thời làm thay đổi cả số phận lẫn tâm tình của hai người trong cuộc. Ngọc Kiều Long trở

thành tàng long, La Tiểu Hổ trở thành ngọa hổ, nhưng không phải loại ngọa hổ tàng long

theo cái nghĩa là bậc anh hùng ẩn náu chờ thời vùng vẫy tung hoành, mà là một con hổ thất

tình và một con rồng bất lực. Cặp nhân tình trai tài gái sắc võ nghệ cao cường, can đảm hơn

người, thiên lương tốt đẹp, khí cốt kiêu ngạo và được không ít người giúp đỡ này sau cùng

phải chia tay vì không vượt qua được chướng ngại là quan niệm đẳng cấp trong hôn nhân.

Cái bi kịch có nguồn gốc phong kiến này dường như lại trở thành một nan đề trong xã hội thị

dân, nên cũng thu hút sự quan tâm của tầng lớp thị dân nhiều hơn cả. Và nếu nhớ lại nhiều

tác phẩm của nhóm Tự Lực Văn Đoàn ở Việt Nam trước 1945, trong đó các nhân vật thị dân

phải đấu tranh với quan niệm và lễ giáo phong kiến để bảo vệ tự do cá nhân trong tình yêu

và hôn nhân, người ta sẽ thấy ở đây một sự trùng hợp mang tính quy luật của lịch sử xã hội.

Mặt khác tiểu thuyết võ hiệp tình cảm không phải là sản phẩm của xã hội phong kiến, nên

trong thực tế thì Ngọa Hổ Tàng Long đề cập tới xã hội thị dân trong cái biến thái đặc thù

phong kiến nửa thuộc địa của nó sau cách mạng Tân Hợi 1911 ở Trung Hoa. Chính vì vậy

mà các hiệp khách phong kiến như Lý Mộ Bạch, Du Tú Liên, các quan lại phong kiến như

Đức Khiếu Phong, Khâu Quảng Siêu trong tác phẩm đều bị lấn át bởi vị "anh hùng chợ búa"

Nhất Đóa Liên Hoa Lưu Thái Bảo. Ở đây Ngọa Hổ Tàng Long lại là một bằng chứng về sự

phát triển tất yếu của tiểu thuyết võ hiệp - vô hình trung nó đã gián tiếp phủ nhận cả các thế

lực phong kiến "ưu tú" trên con đường tiếp cận và phản ảnh xã hội thị dân.

Khác với Trung Hoa, trước thế kỷ XX Việt Nam không có tiểu thuyết võ hiệp. Điều này có lý

do lịch sử, vì xã hội tiểu nông tự cấp tự túc ở Việt Nam thời phong kiến với xu thế kìm hãm

sự phát triển của kinh tế hàng hóa, về cơ bản không tạo được không gian vật lý và nhất là

tâm lý rộng rãi cho một tầng lớp hiệp khách "rong ruổi giang hồ" nên dĩ nhiên cũng không có

một dòng tiểu thuyết võ hiệp phản ảnh cuộc sống của họ cũng như phản ảnh thế giới qua

cuộc sống của họ. Nhưng điều đó không ngăn cản người đọc Việt Nam thế kỷ XX ưa thích

tiểu thuyết võ hiệp. Cho nên giới thiệu bộ Ngọa Hổ Tàng Long, chúng tôi cũng muốn góp

phần khẳng định khả năng phát triển của tiểu thuyết võ hiệp trong thế giới hiện đại, khả năng

đã tạo ra cho văn học cuối thế kỷ XX một Kim Dung nổi tiếng và cho điện ảnh đầu thế kỷ XXI

một Ngọa Hổ Tàng Long được bốn giải Oscar.

Tháng 9.2001

Những người dịch.

Truyện dịch từ nguyên bản Hoa văn Ngọa Hổ Tàng Long, Thiên Địa Đồ Thư Hữu Hạn công

ty xuất bản, Hương Cảng, 2000.

Hồi 1

Nhất đóa liên hoa sớm gặp Ngọc Kiều Long

Nửa phong thư tín khéo đổi Thanh minh kiếm

Quyển "Kiếm khí châu quang" bắt đầu từ khi Lý Mộ Bạch tặng kiếm cho Thiết Tiểu Bối lặc,

hứa gả Dương tiểu cô nương cho Văn Hùng trưởng nam của Đức Khiếu Phong, Lý Mộ

Bạch cùng Du Tú Liên tới núi Cửu Hoa tập luyện điểm huyệt thì kết thúc.

Quang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành

hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu

phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính

tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng

xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô

dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa

hề phiền trách điều gì.

Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc

Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng

ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già

của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn

Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công

phu Thiết sa chưởng còn bảo các con không được quên đao pháp Du Tú Liên truyền thụ

trước đây, vả lại còn mời Dương Kiện Đường cứ ba ngày một lần tới tòa trạch viện mà Du

Tú Liên cư trú trước đây dạy thương pháp cho con trai và con dâu.

Thương pháp của Dương Kiện Đường tuy không dám xưng là đứng đầu thiên hạ nhưng

cũng hiếm có địch thủ. Thương pháp của Ngân thương Tướng quân Khâu Quảng Siêu nổi

danh chính là do y truyền thụ. Thương pháp mà y sử dụng là Lê hoa thương chính tông, còn

có tên là Dương gia thương, danh tướng Lý Toàn thời Tống có ngoại hiệu là Lý Thiết

thương, vợ là Dương thị thương pháp còn tinh thâm hơn, thu nhận rất nhiều đồ đệ. Cho nên

tuy Lê hoa thương biến hóa khôn lường, là lợi khí xung phong hãm trận thời cổ, nhưng chỗ

hiếm có của nó chính là một loại thương pháp của phụ nữ, tức phụ nữ yếu ớt cũng có thể

học được. Thương pháp đã là của họ Dương, Dương Kiện Đường lại là họ Dương, Đức

thiếu phu nhân cũng họ Dương, vả lại đã bái Dương Kiện Đường làm nghĩa phụ, vì vậy

Dương Kiện Đường rất vui vẻ nhận truyền thụ, không đầy nửa năm, thương pháp của

Dương tiểu cô nương đã đại tiến. Đến nỗi Văn Hùng chồng nàng vì cơ thể ốm yếu, tính lại

thích văn không thích võ, còn thua kém nàng.

Hôm nay là tháng mười đầu mùa đông, khí hậu ở Bắc Kinh đã rất lạnh, nhưng Dương Kiện

Đường chỉ mặc bộ áo cánh màu lam, hai tay cầm thương, múa thương pháp Lê hoa bài

đầu. Y nhìn Dương tiểu cô nương và Văn Hùng, nói:

"Nhìn đây ! Lê hoa bài đầu này dùng để hộ thân, để đánh bạt binh khí của địch nhân ra, các

ngươi nhìn đi!". Dương tiểu cô nương chăm chú nhìn, không thấy cán thương rung động, chỉ

thấy ánh bạc ở đầu thương lấp loáng như những cánh hoa lê. Dương Kiện Đường lại biến

đổi thương pháp, thương pháp luyện là Đánh cỏ tìm rắn phép không sai, Mèo khôn bắt

chuột phá rất hay, Phong tỏa ghìm thương rồi đánh nhứ, Múa thương cho tới mức như bay,

Trá bại quay người cóc vàng rớt ..., bóng thương bay lượn, gió rít vù vù. Đang luyện đến đó

bỗng nghe có người vỗ tay cười nói:

"Thật cao minh! Giỏi thật Thần thương Dương Kiện Đường, xấp xỉ năm xưa Vương Ngạn

Chương!". Dương Kiện Đường ngừng lại, vừa nhìn thấy liền cười nói:

"Ngươi lại tới!". Dương tiểu cô nương và Văn Hùng cũng đều bước lên nhìn người nói, gọi:

"Lưu nhị thúc, người ăn cơm chưa?". Người ấy liền ưỡn bụng ra cười nói:

"Mới ăn xong!

Thiếu gia và Thiếu phu nhân luyện võ đi ! Đừng để ta quấy rầy!".

Người này tuổi khoảng ba mươi, vóc người thấp nhỏ nhưng vai rất rộng, lưng đùi chắc nịch,

mặc áo chẽn ngắn tay bằng đoạn xanh, quấn vải xanh, ngoài khoác áo bông lớn bằng đoạn

xanh, không cài cúc áo, lưng thắt một dải đoạn xanh thêu hoa trắng thắt chặt eo lưng, ngực

áo phanh ra, trên đầu thắt bím tóc buông lỏng xuống, mặt trắng trẻo, mắt ba góc, mũi nhỏ,

trên mặt luôn có vẻ cười cợt. Người này là anh hùng nổi tiếng ở kinh vài năm nay, họ Lưu

tên Thái Bảo, ngoại hiệu là Nhất đóa liên hoa. Y là biểu đệ của Dương Kiện Đường, người

Diên Khánh, trước đây từng học Lê hoa thương với biểu huynh, cũng từng làm bảo tiêu ba

ngày rưỡi. Nhưng y thích chơi gái đánh bạc, rơi rụng thành kẻ hạ lưu, thường ăn cắp tiền

của Dương Kiện Đường, liền bị Dương Kiện Đường đuổi đi. Y đi hơn mười năm, Dương

Kiện Đường cũng không biết y sống chết ra sao, thật sự quên y rồi, nhưng giữa mùa xuân

năm ngoái bỗng nhiên y xuất hiện ở Bắc Kinh. Trước tiên y tới thăm Đức Khiếu Phong, sau

lại yết kiến Khâu Quảng Siêu rồi nói:

"Tới Bắc Kinh chủ yếu để tìm Lý Mộ Bạch tỷ thí võ nghệ".

Nhưng vì Lý Mộ Bạch không ở Bắc Kinh nên không ai đếm xỉa tới y, y lang thang đầu đường

xó chợ, chuyện gì cũng kiếm cớ đánh nhau với người ta.

Dương Kiện Đường phát hiện ra, liền gọi y tới tiêu điếm, nhân vì y phiêu bạt ở bên ngoài

hơn mười năm lại học được một thân võ nghệ, liền cho y làm tiêu đầu. Y thật không muốn

làm, vẫn sống bừa bãi trên đường phố. Một hôm chắc là y cố ý, trên đường phố chỉ một

mình đánh nhau với mười mấy tên vô lại, va vào kiệu của Thiết Tiểu Bối lặc, Thiết Tiểu Bối

lặc thấy võ nghệ của y rất giỏi, bèn đưa y về phủ. Vừa hỏi thăm, biết y là biểu đệ của Thần

thương dương Dương Kiện Đường, biết Lý Mộ Bạch chưa tới Bắc Kinh, bèn cười cười giữ y

ở trong phủ làm sư phó dạy quyền. Kỳ thực hiện tại Thiết Tiểu Bối lặc đã trở thành nhân vật

quan trọng trong triều, không còn múa kiếm vung gươm ruổi ngựa thả ưng nữa.

Lưu Thái Bảo không có việc gì để làm, mỗi tháng lãnh ba lượng bạc, cải trang thành kẻ giàu

sang, suốt ngày lê la ở trà đình tửu điếm can thiệp chuyện bất bình, dính dấp vào những

chuyện không đâu. Vì vậy tới kinh không đầy hai năm, người ở kinh không ai không biết

tiếng Nhất đóa liên hoa! Cứ mỗi ngày ba, sáu, chín y tới đây xem biểu huynh dạy võ, như

hôm nay lại tới, Dương Kiện Đường bèn nói:

"Muốn xem cũng được, nhưng chỉ được đứng một bên, không được nói nhiều!". Lưu Thái

Bảo mỉm cười, Văn Hùng và Dương tiểu cô nương cũng đều cười không ngậm miệng lại

được. Vì họ đều cảm thấy gã Lưu Thái Bảo này rất hoạt kê, chỉ cần y tới là có thể khiến mọi

người vui vẻ. Lúc bấy giờ Dương Kiện Đường tỏ vẻ nghiêm nghị, như không nhìn thấy y, lại

múa hai bài thương. Nhất đóa liên hoa Lưu Thái Bảo đang đứng bên cạnh không kìm được

nói:

"Hay! Hay! Cao minh quá!". Dương Kiện Đường thu thương lại, bảo vợ chồng Văn Hùng ra

luyện. Văn Hùng và Dương tiểu cô nương cùng cúi đầu cười, như không còn sức để cầm

thương. Dương Kiện Đường bèn dí cán thương vào hông Lưu Thái Bảo nói:

"Cút, cút ! Con khỉ nhà ngươi mà còn ở đây thì họ không luyện được đâu. Cút !". Lưu Thái

Bảo cười nói:

"Tôi không nói gì là được rồi ! Chẳng lẽ chỉ xem thôi cũng không được à ? Thật chẳng có

đạo lý gì!". Nhưng sau lưng bị cán thương ấn vào, y không thể không bước đi.

Không ngờ vừa ra trước cổng, còn chưa ra khỏi bậc cửa, chợt thấy có mấy người phụ nữ

đang đi vào, Dương Kiện Đường lập tức thu cán thương về, không dí vào y nữa. Lưu Thái

Bảo cũng giật mình, vội lùi lại núp dưới chân tường xa xa, Văn Hùng và Dương tiểu cô

nương đang cười bò ra đều nín lại, cả hai bỗng nhiên cũng lập tức nghiêm sắc mặt, đặt

thương xuống, đứng thẳng người lên. Nguyên người phụ nữ trung niên mặc trang phục Bát

kỳ đi đầu chính là Đức đại phu nhân vợ Đức Khiếu Phong, theo sau là một tiểu thư trẻ tuổi,

lại dẫn theo hai bộc phụ ăn mặc rất chỉnh tề. Dương Kiện Đường theo lệ phía về Đức đại

phu nhân vái dài, Đức đại phu nhân cũng theo Kỳ lễ khuỵu chân xuống, rồi chỉ về phía sau

nói:

"Đây là Tam cô nương trong phủ Ngọc đại nhân, muốn xem con dâu ta luyện thương". Lúc

này Lưu Thái Bảo dựa chân tường vừa nghe nói, không kìm được rùng mình một cái, nghĩ

thầm:

"Cha mẹ ơi ! Hôm nay mình thật đã gặp khách quý đây ! Thì ra đây là tiểu thư của Ngọc đại

nhân !

Ngọc đại nhân là Cửu môn Đề đốc Chính đường tân nhiệm, hiển hách lắm đây ...". Kế đó

Nhất đóa liên hoa liếc đôi mắt ba góc qua vị tiểu thư kia một cái, y càng cảm thấy phải tìm

một chỗ khuất ở góc tường núp mới được, chỉ vì vị tiểu thư này quả là "Hằng Nga nơi cung

trăng".

Nàng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, thân người thon cao mà yểu điệu, khoác áo khoác

rộng màu xanh nhạt, không biết là loại đoạn gì, chỉ cảm thấy lộng lẫy chói mắt, đại khái là

bằng lông ngân thử, bên trong là áo bào kiểu Bát kỳ màu đại hồng thêu hoa. Bàn chân

không bó, đi hài cao, các cô nương người Bát kỳ đều mang hài gấm thêu chỉ vàng như thế,

còn đính thêm những hạt pha lê nhỏ lóng lánh, trên đầu đại thể chải thành bím, bím tóc

đương nhiên giấu trong áo khoác, chỉ để lộ ra những sợi tóc mai đen nhánh. Hai bên tóc mai

còn giắt một con chim phượng tết bằng nhung đỏ, mỏ ngậm một chuỗi hạt trân châu nhỏ

sáng lấp lánh. Dung mạo của nàng càng xinh đẹp hơn y phục.

Gương mặt trái xoan, sống mũi cao, mắt to, đôi mày thanh tú, vẻ ung dung hoa diễm này chỉ

có thể sánh với mẫu đơn trong các loài hoa, nhưng mẫu đơn không xinh đẹp bằng nàng. Lại

có thể sánh với phượng hoàng trong các loài chim, phượng hoàng chưa ai từng thấy qua,

nhưng cũng khẳng định không ung dung quý phái như nàng, lại như trăng rằm trên mặt

sông, mây xuân trên núi Thái Sơn, tóm lại không cách nào tả nổi. Trong lòng Lưu Thái Bảo

chỉ nghĩ tới Hằng Nga, nhưng y không dám nhìn vị Hằng Nga này một cái.

Lúc này Dương Kiện Đường khép nép bước qua một bên khoác áo dài vào, cài hết cúc lại,

Văn Hùng và Dương tiểu cô nương đều bước qua quỳ xuống thỉnh an vị quý tiểu thư kia, cả

mí mắt cũng không dám ngước lên. Đức đại phu nhân nhìn con dâu nói:

"Tam cô ngươi nghe nói ngươi đang luyện thương ở đây, cảm thấy rất mới lạ, nên bảo ta

dẫn tới xem xem ! Ngươi cứ luyện vài chiêu cho thuần phục, mời Tam cô xem xem!". Bà lại

nhìn sang vị quý tiểu thư đó cười nói:

"Mời Tam muội muội vào phòng ngồi, xem cháu dâu cô luyện võ qua cửa kính là được, chứ

ở ngoài lạnh lắm !". Vị quý tiểu thư đó lại lắc đầu, mỉm cười nói:

"Không cần vào phòng, tôi không thấy lạnh, tôi đứng xa một chút xem là được !". Nàng lùi lại

mấy bước, đón lấy cái lồng ấp bằng vàng từ tay một bộc phụ, rồi hơ tay lên, khép vạt áo lại,

lại liếc Lưu Thái Bảo một cái.

Lưu Thái Bảo luống cuống chỉ hận không thể nhảy qua tường mà chạy trốn, tự nhủ "Mình là

loại người nào, sao có thể nhìn vị tiểu thư xinh đẹp thế này?".

Lúc này Văn Hùng cũng lánh sang một bên, Dương Lệ Phương thì đứng thẳng người, tay

phải nắm thương, mũi thương chấm đất. Lúc này nàng chải một bím tóc dài, trên người

cũng là trang phục áo ngắn của người Hán, chân tuy không bó nhưng vẫn nhỏ, còn hài

mang rất chật. Nhân vì lúc luyện võ tất phải ăn mặc gọn gàng như thế, luyện xong quay về

trạch viện có thể thay trang phục Bát kỳ. Lúc này nàng giữ vững tư thế, đầu tiên đưa mắt

nhìn xuống, kế ngước mắt lên, anh khí ngời ngời, đầu tiên ra thế Kim kê độc lập, tiếp đến là

Bạch hạc lượng xí, lại quay bước cầm thương, hai tay ghìm thương, bắt đầu sử thương

pháp. Chỉ thấy bóng thương rung loạn, bông đỏ bay vần vũ, thân hình xinh đẹp của Dương

tiểu cô nương uốn theo thương thức như gió bay chớp giật, nhạn bay giao nhảy, vô cùng

ngoạn mục. Lưu Thái Bảo dựa tường nhìn thấy bộ thương pháp này lúc khởi thế bình bình,

nhưng về sau đã biến thành Câu na thương pháp, hành gia có nói "Câu na thương pháp thế

vô song, Cóc vàng biến hóa như rắn rồng". Lúc thu thương lại, Dương tiểu cô nương vẫn

không thở gấp, Lưu Thái Bảo lại tự nhủ "Thương pháp của cô nương này không kém chút

nào, đáng tiếc sức lực hơi yếu, rốt cuộc vẫn là phụ nữ !".

Lúc này vị quý tiểu thư kia sợ thất sắc cơ hồ núp sau lưng bộc phụ, nói "Ái chà! Ta thật hoa

cả mắt!". Nàng lại hỏi Dương tiểu cô nương "Ngươi không mệt sao?". Dương tiểu cô nương

nhẹ nhàng đặt thương xuống, bước qua cười lắc đầu nói "Tiểu nữ không mệt". Vị quý tiểu

thư lại hỏi "Ngươi đã luyện bao nhiêu ngày rồi?". Dương tiểu cô nương nói "Mới luyện được

nửa năm". Vị tiểu thư ngạc nhiên nói "Thật không dễ ! Nếu là ta thì ngay cán thương cũng

không nhấc lên nổi !". Đức đại phu nhân ở bên cạnh cũng cười nói "Không sao, ta thì ngay

cán thương cũng không dám đụng tới ! Cháu dâu muội cũng nhờ luyện võ từ nhỏ, nên bây

giờ cầm thương cũng không khó. Luyện võ phải luyện từ nhỏ mới được, muội vẫn chưa thấy

qua vị Du Tú Liên trú ở viện này trước đây! Tay sử song đao, vọt lên nóc nhà vượt qua

tường rào, một mình ruổi ngựa qua lại giang hồ, bao nhiêu cường đạo đều không phải là đối

thủ ! Dáng vẻ rất thanh tú, nhưng ăn nói hành sự thì không giống phụ nữ chút nào". Vị quý

tiểu thư hơi mỉm cười nói:

"Sau này tôi cũng muốn học". Đức đại phu nhân lại cười nói:

"Ấy! Muội học cái này để làm gì ? Bọn ta vì không có cách nào khác, đại khái muội cũng

hiểu cho, là vì ... không dám không học chút võ nghệ phòng thân !".

Đức đại phu nhân đang nói, thì con dâu bà liền mời vị quý tiểu thư xinh đẹp như tiên này vào

phòng nghỉ ngơi, uống trà nói chuyện.

Nhất đóa liên hoa Lưu Thái Bảo đang dựa chân tường lúc này mới đi lùi ra cổng. Vừa đi

được mấy bước thì nghe sau lưng có người gọi "Thái Bảo !". Nhất đóa liên hoa quay lại

nhìn, thấy biểu huynh Dương Kiện Đường cũng đi ra, tức giận nhìn y nói "Ta không bảo

ngươi tới đây, ngươi lại cứ tới. Ngươi nhìn đi, hôm nay làm bao nhiêu trò khó coi ! Ta ở đây

không hề gì, ta đã sắp năm mươi tuổi rồi, lại là thân gia kết nghĩa với nhà cô ta. Còn ngươi

hai ba mươi tuổi còn lén lút nhìn thì là loại người gì ? Hôm nay vị tiểu thư này là khuê nữ

của Đề đốc Chính đường, rất tôn quý, ngươi thấy rồi chứ?". Nhất đóa liên hoa Lưu Thái Bảo

vội nói:

"Ái chà, đại ca ơi, không phải tôi cố ý gặp cô ta đâu, ai bảo tôi đụng phải làm chi ? Nhà họ

không có cửa sau, tôi muốn trốn cũng không trốn được!". Dương Kiện Đường nói:

"Nơi này về sau ngươi nên ít tới, Đức Khiếu Phong hiện không làm quan nhưng quý nhân

qua lại với y vẫn rất nhiều. Nếu ngươi đụng thêm một người nữa thì không hay đâu, Khiếu

Phong tuy không nói gì nhưng trong bụng chắc cũng không vừa ý". Lưu Thái Bảo nghe thế

bất giác hơi tức giận, nói:

"Tôi biết, Đức Ngũ quen không ít người giàu sang, nhưng Nhất đóa liên hoa Lưu Thái Bảo

tôi cũng không phải là hạng vô danh tiểu tốt!".

Dương Kiện Đường nói:

"Ngươi có tên tuổi gì ? Đám vô lại đầu đường xó chợ mới biết ngươi, chứ tất cả các quan ho

tiển hách có ai biết ngươi ?". Lưu Thái Bảo liền vỗ ngực nói:

"Tôi là sư phó dạy quyền trong phủ Bối lặc !". Dương Kiện Đường cũng tức giận nói:

"Ta nói đây đều là để tốt cho ngươi, ngươi thích nghe hay không cũng được! Còn như

ngươi cảm thấy khó chịu, sư phó dạy quyền cũng chẳng qua là hạng người cấp dưới. Thật

ra ở phủ Bối lặc ngươi còn không bằng Đắc Lộc mà còn muốn bằng vai bằng vế với các đại

quan à ? Thấy tiểu thư của đại môn hộ cũng không biết tránh đi, ta thấy ngươi trước sau gì

cũng gây chuyện thôi".

Hai người nói tới đó, đã đi qua ba dãy phố ra tới cửa tây. Dương Kiện Đường thuận theo

đường lớn hiên ngang đi. Lưu Thái Bảo tức giận, lên cơn suốt nửa ngày, chửi "Con mẹ nó!",

kế quay người đi về phía bắc, trong lòng rất bực bội, thầm nghĩ "Tại sao người ta thì giàu

sang như thế, còn mình thì rủi ro thế này? Loại như cô tiểu thư mới rồi, trừ bề ngoài dễ coi

hơn mình thì có gì nào? Bàn về quyền cước thì một mình mình cũng đánh được hàng trăm.

Nhưng con mẹ nó, thấy người ta là mình phải chui xuống lỗ nẻ, đôi hài của người ta còn

đáng tiền hơn cái mạng mình ! Con mẹ nó, bất công thật!". Lại nghĩ "Cho dù con nhãi kia

muốn lấy chồng thì cũng không phải là mình, chỉ cần y thị lấy chồng thì mình sẽ giết chồng y

thị chết tươi cho y thị suốt đời làm góa phụ, vĩnh viễn không thể ăn mặc đẹp đẽ nữa". Y bị

biểu huynh mắng, bèn trút hết sự tức giận lên tiểu thư sang trọng kia. Nhưng tức là tức vậy,

song không làm gì được.

Người ta là con gái của Đề đốc Chính đường, chỉ cần cha người ta nói một câu, cái đầu trái

bí của Nhất đóa liên hoa mình cũng rời khỏi cổ ! Chết thì không sợ, chỉ là năm nay đã ba

mươi hai tuổi mà vẫn chưa có vợ ! Nghĩ tới chuyện lấy vợ, Lưu Thái Bảo thấy rất đau lòng.

Y nghĩ "Mình còn không bằng Lý Mộ Bạch, Lý Mộ Bạch còn có Du Tú Liên sử song đao,

mình thì ngay cả một mụ vợ mặt mũi xanh xao biết cầm dao thái rau, lo cơm nước cũng

không có!".

Trong đầu y suy nghĩ vẩn vơ, lững thững bước đi, chốc lát đã tới cầu Bắc Tân, lúc ấy chợt

nghe một tràng thanh la keng keng keng vang lên. Lưu Thái Bảo lập tức quên ngay nỗi

phiền muộn trong lòng. Y ngẩng ngay đầu lên nhìn, thấy trước mắt là một đám người xúm

xít thành vòng, ai cũng nghểnh cổ tròn mắt, miệng há hốc, ngẩn người nhìn vào trong vòng

tròn. Trong đám người đó là tiếng thanh la khua vang như đang biểu diễn trò gì đó rất hay.

Lưu Thái Bảo tự nhủ "Trò khỉ đây, chẳng có gì đáng xem!" cũng không định đi về phía đám

đông, nhưng vừa đi lại được hai bước bỗng thấy đám người xem trò náo nhiệt này đều

ngẩng mặt khen hay. Lưu Thái Bảo cũng không kìm được, quay lại thì thấy một đôi thiết cầu

bay lên trên đầu đám người, lớn nhỏ đều có hình quả táo, một trên một dưới trông rất đẹp

mắt. Lưu Thái Bảo nhận ra đó là Lưu tinh chùy, vật này có thể dùng làm binh khí, người mãi

võ trên giang hồ nếu không có chút công phu quyết không dám diễn trò này.

Lưu Thái Bảo liền tới đám đông, chen vào chỗ đông người nhất, thấy một người hơn bốn

mươi tuổi, vóc dáng khỏe mạnh cởi trần đứng giữa đám đông múa Lưu tinh chùy. Loại lưu

tinh chùy này buộc chặt vào một sợi gân hươu, sợi gân rất dài, tay nắm ở giữa rung lên, hai

quả thiết chùy bay lượn trên không. Lại có thể múa sau lưng và toàn thân trên dưới, múa tới

mức người xem hoa mắt, không nhìn thấy sợi gân hươu và thiết chùy, chỉ thấy như một cái

bánh xe gió xoay mau trước mặt. Lưu Thái Bảo cũng bất giác khen một tiếng "Hay!" rồi thò

đầu nhìn người khua thanh la ở bên cạnh, lại càng kinh ngạc ! Thì ra người khua thanh la là

một cô nương, vóc dáng nhỏ nhắn, trông như một cây liễu nhỏ, tuổi không quá mười lăm

mười sáu, da ngăm ngăm, dung mạo cũng dễ nhìn, đầu chải hai bím tóc nhưng trên tóc có

không ít bụi bặm. Nàng mặc áo bông nhỏ vải đỏ, quần ống hẹp vải xanh, đương nhiên là

không sạch sẽ, nhưng đôi hài đỏ mang dưới chân vừa chật vừa nhỏ lại vừa ngay ngắn, có

điều mũi hài đã bị rách.

Tiết tiếu khua thanh là keng keng của cô nương này để trợ oai cho người mãi võ, người mãi

võ có lẽ là cha nàng, múa Lưu tinh chùy hồi lâu, y thu chùy dừng lại. Con gái y cũng ngừng

khua thanh la, hai cha con hướng về đám người chung quanh xin tiền. Người cha khoanh

tay nói:

"Các lão gia quan quân, các vị danh sư các nơi ! Cha con chúng tôi tới đây xin tiền, là

chuyện bất đắc dĩ !". Cô gái đứng cạnh cũng lên tiếng thỏ thẻ góp vào một câu "Thật là bất

đắc dĩ !".

Người cha lại nói:

"Vì ở quê bị lụt, vợ bị chết đuối, tôi mới cùng con lang thang khắp nơi !", rồi nói "Diễn chút

trò vui để xin tiền, như để kiếm cơm !". Cô gái lại nói thêm "Như để kiếm cơm !". Lưu Thái

Bảo cảm thấy cô gái này rất đáng thương, bèn móc ra mấy đồng tiền quăng xuống đất. Cô

gái nói "Cảm ơn lão gia!". Lưu Thái Bảo lại quay người chen đám đông đi ra, vừa đi vừa

nghĩ "Vì sao cô nương đáng thương này biết cùng cha mãi võ ?".

Đi được không xa, bỗng nghe một tràng tiếng xe lừa lộc cộc vang lên. Lưu Thái Bảo quay

nhìn thì thấy từ phía nam có hai cỗ xe Đại yêu chạy tới, đều do lừa Cúc hoa thanh cao lớn

kéo, phía trước buông rèm, phía sau đều có hai bộc phụ ngồi. Lưu Thái Bảo bất giác ngẩng

nhìn, té ra hai người này chính là bộc phụ theo hầu tiểu thư của vị Chính đường vừa gặp ở

nhà họ Đức. Không cần nói, sau bức rèm cỗ xe đầu tiên nhất định là vị quý tiểu thư ấy ngồi.

Lưu Thái Bảo ngẩn ra, bóng hai cỗ xe đã đi xa, y mới lại bước đi. Sau lưng còn tiếng thanh

la leng keng, y lại chửi thầm "Con mẹ nó !". Lúc ấy Nhất đóa liên hoa Lưu Thái Bảo vừa đi

vừa chửi thầm, trở về phủ Thiết Bối lặc ở An Định Môn, tức tối một lúc, uống một chút rượu,

múa một bài đao rồi ngủ một giấc, sau đó thì quên hết mọi chuyện.

Chớp mắt đã qua mười mấy ngày, khí trời càng lạnh. Hôm ấy là hai mươi tám tháng mười

một, là ngày mừng thọ bốn mươi tuổi của Thiết Tiểu Bối lặc.

Trước cổng phủ xe kiệu đông đặc như mây, rất nhiều con nhà quý tộc, quan lớn và mệnh

phụ phúc tấn, công tử tiểu thư tới. Trong phủ đánh trống lớn, nhưng vì phòng ốc viện quá

sâu, cả tiếng thanh la bên ngoài cũng không nghe được, một phần vì người làm của các phủ

chen chúc trong phòng ấm uống rượu nói chuyện suốt. Phu kiệu phu xe ngồi xổm ngoài

cổng đánh bài áp bảo ăn tiền, tôi tớ trong phủ cũng đều mặc quần áo mới vui vẻ ra vào, chỉ

có Nhất đóa liên hoa Lưu Thái Bảo cảm thấy rất chán chường, vì y không phải là chủ nhân,

không phải người làm, càng không phải là khách mời ! Viện trong y không vào được, hát

xướng y cũng thấy chối tai, tiền thưởng thì không được một đồng, cái chuồng ngựa rộng lại

bị rất nhiều ngựa chiếm chỗ nên y không còn cả chỗ để múa đao. Y vào phòng trực, tôi tớ

các phủ đều ở đó ăn uống trò chuyện vui vẻ, không ai để ý đến y, người nào cũng ăn mặc

đẹp đẽ hơn y. Y khoác một cái áo da dê cũ, ra ngoài chơi vài ván áp bảo với đám phu kiệu,

lại bị thua, trong lòng càng chán nản, lại chửi thầm "Con mẹ nó ! Các ngươi không đánh lại

ta đâu!".

Lúc ấy chợt từ xa vang tới một tràng tiếng dẹp đường "Đi, đi". Lập tức bọn phu kiệu đánh

bài thu thập hộp xúc xắc tránh ra xa xa, mấy người đầy tớ trước cổng cũng đều chạy vào

nhà. Lưu Thái Bảo rất ngạc nhiên, nhìn qua phía tây, thấy năm con ngựa cao to chở năm vị

viên sai quan đi tới. Lưu Thái Bảo vừa nói "Đây là quan gì mà khí phái lớn thế ?", sau lưng

liền có hai người đầy tớ trong phủ kéo nói nhỏ "Lưu sư phó, vào trong mau, vào trong mau!".

Lưu Thái Bảo còn đang ngạc nhiên đã bị kéo vào phòng trực, lại nghe ngoài phòng có người

nói nhỏ "Ngọc đại nhân tới rồi !".

Lưu Thái Bảo mới chợt nhớ ra, Ngọc đại nhân chính là Cửu môn Đề đốc Chính đường mới

nhậm chức, y bèn bĩu môi nói:

"Ngọc đại nhân cũng chẳng qua là Chính đường thôi ! Chẳng lẽ tước vị của y lại to hơn Bối

tử Bối lặc, cao hơn phẩm cấp của Đại học sĩ trong Nội các à ?". Bên cạnh lập tức có người

phản bác y, nói:

"Ấy! Ngươi đừng nói như vậy! Không sợ quan chứ sợ quản, cho dù các đại thần nhất phẩm

đương triều bắt ngươi cũng phải giao cho đại nhân xử lý, tước vị của Đề đốc Chính đường

không phải cao nhất, nhưng quyền lực lớn không ai bằng !". Lúc ấy rất nhiều tôi tớ đều

chồm tới kẽ hở giấy dán cửa sổ nhìn ra. Lưu Thái Bảo lại bĩu môi nói:

"Bọn các ngươi đều mù hết ! Đề đốc Chính đường cũng chẳng qua là một lão già, có gì

đáng nhìn ? Y lại không phải là cha các ngươi !". Lưu Thái Bảo chửi thế nhưng họ hoàn toàn

không nghe, đều tranh nhau chồm về phía kẽ hở rèm giấy nơi cửa sổ, như bên ngoài có

chuyện kỳ lạ gì đó.

Lưu Thái Bảo cũng cảm thấy hơi kỳ quái, lúc ấy có một người đầy tớ trong phủ tên Lý

Trường Thọ, người thấp bé, hàng ngày rất hay cười đùa với Lưu Thái Bảo bước tới vỗ vỗ

vai y cười nói khẽ:

"Này ! Nhất đóa liên hoa ! Ngươi không muốn nhìn mỹ nhân sao ?". Lưu Thái Bảo bĩu môi

nói:

"Mỹ nhân nào ?

Tiểu tử ngươi đừng lừa ta !". Lý Trường Thọ nói:

"Đâu dám lừa ngươi, người chưa từng nghe nói qua à ! Vị mỹ nhân đệ nhất thành Bắc Kinh

này, cũng có thể nói là đệ nhất thiên hạ, là Tam tiểu thư của Ngọc đại nhân!". Lưu Thái Bảo

như giật mình, lại bĩu môi nói:

"Cô ta ư ? Ta đã thấy từ sớm nhưng không thích nhìn đâu !". Tuy nói thế nhưng y lại đẩy hai

người ra giành một chỗ, đưa ngón trỏ khoét lỗ hổng rèm giấy ở cửa sổ cho to ra, áp sát một

mắt vào đó nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy bên ngoài chẳng có gì cả, chỉ là con đường bằng phẳng trống trơn, bốn viên sai

quan mặc áo quan, đội mão, chân mang ủng đế mỏng, giắt đao ở hông đang đứng, nhìn uy

phong thì biết là người của Đề đốc Chính đường. Ngọc đại nhân đã xuống ngựa vào mừng

thọ Thiết Tiểu Bối lặc, dường như xe của phu nhân và tiểu thư tới sau nên họ còn đứng trực

ở đây. Lưu Thái Bảo chửi thầm:

"Con mẹ nó, làm gì mà chưa tới? Lại còn bảo ta xem xem".

Lúc ấy đám tôi tớ đứng bên cạnh đều chen lấn, áp sát vào nhau thở khì khì, chờ suốt nửa

ngày mới thấy hai bộc phụ nghiêm trang dìu một lão phu nhân đi vào. Tuổi lão phu nhân

khoảng hơn năm mươi, tóc chải thành hai bím, mặc áo khoác bằng đoạn tím, bên cạnh có

một bộc phụ bưng ống nhổ bằng bạc, rõ ràng là phu nhân của Chính đường. Vào theo sau

lại chính là vị Ngọc tam tiểu thư đó, lập tức như Hằng Nga giáng trần, những người nhìn

trộm đều nín thở, một tiếng động nhỏ cũng không dám gây ra. Lưu Thái Bảo lúc này cũng

trố mắt lên, chỉ tiếc bên cạnh có người lấn y, không cho y nhìn thẳng mặt vị tiểu thư đó,

nhưng y thấy tiểu thư đó hôm nay đã thay một cái áo khoác đại hồng thêu hoa, thật giống

như chim phượng hoàng, dẫn bộc phụ theo sau mẹ nàng, nhanh nhẹn đi vào viện, tiếng

thanh la trong viện cũng vang ra bên ngoài. Đủ thấy trước đó trong viện có rất nhiều người

đang cười nói nên tiếng thanh la bị át đi không nghe rõ, bây giờ chắc người trong viện đều

trố mắt nhìn ngừng cười nói, nên mới nghe thấy rõ tiếng thanh la.

Ngay lập tức người trong này ai cũng quay người há hốc miệng, đều gật đầu nói:

"Thật xinh đẹp! Tranh cũng không họa được người đẹp như vậy, quả là thiên tiên!". Lưu

Thái Bảo lúc bấy giờ như mất hồn, y ngây người hỏi:

"Vị cô nương đó là con gái ruột của Ngọc đại nhân à?", bên cạnh có người đầy tớ không biết

ở phủ nào nói "Không những là con gái ruột mà còn là con gái duy nhất! Cô nương có hai

người anh, một người ở An Huy, một người ở Tứ Xuyên, đều làm Tri phủ. Vị cô nương này

mới trở lại Bắc Kinh không đầy ba tháng, trước đây theo cha đương nhiệm ở Tân Cương,

vừa tới Bắc Kinh thì tất cả tiểu thư, thiếu phu nhân trong các phủ ở Bắc Kinh đều bị lu mờ,

không chỉ xinh đẹp mà nghe nói còn biết viết chữ vẽ tranh, tài học rất giỏi". Lưu Thái Bảo

nói:

"Quân đầy tớ! Vậy Trạng nguyên mới cưới được cô ta sao?". Người kia nói:

"Trạng nguyên hả? Trạng nguyên rồi thăng Đại học sĩ cũng không cưới được cô ta đâu!".

Lưu Thái Bảo lè lưỡi một cái. Lúc ấy bốn viên sai quan đứng trực ở ngoài bước vào uống

trà, người trong phòng không dám nói tới chuyện ấy nữa.

Lúc này trong viện vô cùng náo nhiệt, kịch diễn trên đài màn sau hay hơn màn trước, dưới

đài, trong đại sảnh hào hoa có một vị khách làm người ta chú ý nhất chính là vị Ngọc tam

tiểu thư đó. Ai cũng biết vị tiểu thư này năm nay mới mười tám tuổi, tuổi con rồng, vì vậy có

tên là Ngọc Kiều Long. Vị tiểu thư này trong mắt người già là đoan trang thanh tao lịch sự,

điềm tĩnh, trong mắt của người trung niên là tú lệ dịu dàng, còn những người tuổi tác xấp xỉ

đều hâm mộ cử chỉ đường hoàng của nàng. Nàng thật giống kiều long thái phượng, làm cho

bữa tiệc mừng thọ đường đường hoa lệ này càng tăng thêm ánh sáng đẹp đẽ và màu sắc

lộng lẫy.

Khoảng hơn bốn giờ chiều, Ngọc Kiều Long theo mẹ cáo từ về trước. Lúc sắp đi đương

nhiên lại là muôn mắt nhìn theo đưa tiễn, như một đám mây màu, một đôi phượng hoàng

sắp bay đi. Mọi người trong đám tiệc dường như bị mất vật gì đó, chỉ lưu lại một ấn tượng,

như mùi hương đọng lại, một đám mây đẹp chưa tan hết. Đến sáu giờ, trên đài đã hết diễn

kịch, các tân khách dùng tiệc chiều xong, đều lần lượt cáo từ về. Ngay lập tức áo mũ quần

thoa đều ra khỏi cổng, ngoài cổng tiếng xe ngựa vang lên, lại một trận ầm ĩ!

Trong viện đèn hoa rọi sáng bốn phía, mười mấy người đầy tớ thu dọn rượu thịt còn thừa,

các phúc tấn phu nhân đều vào noãn các nghỉ ngơi. Còn có mấy vị khách chưa về, chính là

mấy vị quan lớn và Cửu môn Đề đốc Chính đường Ngọc đại nhân, tất cả cùng ở trong tây

phòng, đốt mấy ngọn nến đỏ, trên bàn bày mấy chén thanh trà, dựa vào bình phong gỗ Nam

mộc có hai cái giá đỡ chậu than, trong phòng ấm áp như ngày xuân. Thiết Tiểu Bối lặc ngồi

ở ghế chủ, đầu tiên cùng mấy vị quan viên bàn bạc vài chuyện trong triều, kế nói chuyện

phiếm. Trước là nói chuyện phiếm trong kinh thành, sau nói tới một số người làm nghề bảo

tiêu ngoài Tiền Môn thường tỷ võ với nhau hoặc đám đông ẩu đả.

Vị Ngọc Chính đường kia rất tức giận, vuốt râu nói:

"Bọn người đó thật xấu xa, phần lớn đều xuất thân đạo tặc! Tuy bảo tiêu đi đường ngay,

nhưng bản chất vẫn không thay đổi. Ta nhất định phải sai người thường xuyên canh chừng,

chỉ cần chúng làm chuyện xấu xa là bắt trị tội ngay !". Thiết Tiểu Bối lặc lại cười nói:

"Cũng không thể nói tất cả bảo tiêu là người xấu, trong bọn họ quả thật có kẻ anh hùng thân

mang tuyệt nghệ, hành vi lỗi lạc, nếu triều đình dùng được thì họ cũng rất có thể kiến công

lập nghiệp!", nói tới đó đột nhiên nhớ lại Lý Mộ Bạch, bất giác xúc động nghĩ tới cố nhân một

lúc. Y ngồi im hồi lâu, chợt nói:

"Ta có vật này, chắc các vị chưa thấy qua", kế quay qua Đắc Lộc đứng hầu bên cạnh nói

"Lấy thanh bảo kiếm ra đây!".

Thiết Tiểu Bối lặc tuy cất giấu nhiều danh kiếm, nhưng hôm nay Đắc Lộc vừa nghe liền hiểu

đó là thanh bảo kiếm chém gang chặt sắt đột nhiên phát hiện trong thư phòng ba năm trước!

Y lập tức dạ một tiếng, đi ra khỏi phòng. Thư phòng ở hành lang phía tây trong viện thứ ba,

trước kia Thiết Tiểu Bối lặc thường tiếp Lý Mộ Bạch trong đó, bây giờ lại khóa chặt, trong

cất rất nhiều đồ cổ, đồ sứ, thư tịch mà Thiết Tiểu Bối lặc thích, thanh bảo kiếm thì treo trên

vách. Đắc Lộc mang chìa khóa, bảo một tiểu đồng cầm đèn, y mở khóa vào lấy bảo kiếm

trên vách xuống, bước ra đưa kiếm cho tiểu đồng rồi khóa cửa lại.

Đang khóa cửa chợt phía nam hành lang có một người đi tới. Người ấy hỏi ngay:

"Cái gì thế? Là bảo kiếm hả? Đâu, cho ta xem xem!", rồi giật thanh kiếm trên tay tiểu đồng.

Đắc Lộc thấy người ấy là Nhất đóa liên hoa Lưu Thái Bảo, vội nói:

"Bối lặc gia chờ để cho khách xem! Mau đưa đây!". Lưu Thái Bảo rút thanh kiếm ra được

một nửa, chỉ thấy hàn quang lóa mắt, kinh ngạc tự nhủ "Đây chắc chắn là một thanh bảo

kiếm!". Y vừa muốn ngắm kỹ, lại bị Đắc Lộc giật lại, cầm vào trong viện.

Thiết Tiểu Bối lặc đang cầm kiếm trong tay, đầu tiên cẩn thận xem qua một lượt, không nhịn

được lộ vẻ mỉm cười. Đắc Lộc theo lệnh bưng kiếm lần lượt đưa tới cho mấy vị khách xem.

Mấy vị này phần lớn là quan văn, đối với loại bảo kiếm này vốn không sành, cũng không

thích, chỉ cầm chuôi kiếm, đều khen "Đẹp quá ! Đây nhất định là bảo kiếm !". Kiếm chuyển

tới vị Chính đường Ngọc đại nhân, y lại đón lấy nhấc thử rồi búng ngón tay lên mũi kiếm, chỉ

nghe tiếng tính tang vang lên như tiếng đàn cầm. Ngọc đại nhân lộ vẻ ngạc nhiên, bước tới

gần đèn, cầm thanh kiếm lật qua lật lại nhìn ngây một lúc lâu, nói:

"Ái chà ! Thanh kiếm này có thể chém gang chặt sắt à?", lúc nói y ngước mắt lên.

Chỉ thấy Thiết Tiểu Bối lặc ngồi cách xa mỉm cười, quay nhìn thấy trên giá vuông bày một

cái lư hương bằng đồng cổ không to lắm nhưng chất đồng vừa đỏ vừa bóng. Thiết Tiểu Bối

lặc sai Đắc Lộc mang qua, đặt trên cái bàn nhỏ, dưới kê một tấm nệm bông. Lúc bấy giờ các

quan thấy Thiết Tiểu Bối lặc muốn thử bảo kiếm bèn cùng đứng cả lên. Tiểu Bối lặc nhận

kiếm từ tay Ngọc đại nhân vung lên chém xuống, chỉ nghe choang một tiếng, lập tức cái lư

hương đồng cổ bị chẻ đôi, tấm nệm bông lót phía dưới cũng bị chém một mảnh to.

Những người đứng xem đều kinh hãi biến sắc, tấm tắc khen "Kiếm sắc thật!".

Thiết Tiểu Bối lặc lại hơi lộ vẻ mỉm cười rồi đưa kiếm cho Ngọc đại nhân xem lưỡi kiếm có bị

trầy mẻ chút nào không. Ngọc đại nhân liền tới gần đèn xem kỹ hồi lâu rồi thở ra, ánh lửa

đèn bị thổi lay động, y nói "Không bị trầy xước chút nào, đây quả là danh khí thế gian hiếm

có! Không biết thanh kiếm này tên gì, là Trạm Lư hay Cự Khuyết?". Thiết Tiểu Bối lặc lắc

đầu nói:

"Tôi cũng không biết tên thanh kiếm này, nhưng theo tôi thấy nó đã được đúc ít nhất cũng

trên ba trăm năm! Tôi nhân lúc vô ý mà được nó, đã giữ ba năm, vì suốt ngày bận rộn nên

cũng ít khi dùng tới". Một vị quan đứng bên cạnh nói:

"Bây giờ mà nếu có người giỏi kiếm pháp, gọi y tới viện cầm thanh bảo kiếm này múa vài

đường thì mới đẹp mắt !".

Thiết Tiểu Bối lặc nghe câu ấy bất giác lại nhớ tới Lý Mộ Bạch, thầm nghĩ "Thanh niên kiếm

pháp cao cường, giỏi đọc sách biết lễ nghĩa, khảng khái hiếu nghĩa như vậy thật hiếm có !

Nhưng vì y giết Hoàng Ký Bắc, thân mang trọng án nên vĩnh viễn không thể ra mặt gặp

người, bôn ba giang hồ, không biết hiện đang phiêu lãng ở nơi nào?". Vì vậy Thiết Tiểu Bối

lặc vẻ mặt buồn bã, thở dài không thôi ! Mấy vị khách thấy chủ nhân không vui bèn lần lượt

cáo từ. Chỉ còn Đề đốc Chính đường Ngọc đại nhân ở lại, y vẫn ở bên ngọn đèn, ngắm

nghía tỉ mỉ thanh bảo kiếm, chòm râu trắng của y bị lửa đèn táp vào. Thiết Tiểu Bối lặc ngồi

xa xa uống một hớp trà, ngáp một cái, y vẫn chưa đặt thanh kiếm xuống.

Hồi lâu Ngọc đại nhân mới lưu luyến đặt kiếm lên bàn rồi quay qua Thiết Tiểu Bối lặc, nói:

"Trong nhà bỉ chức có hai quyển kiếm phổ, trong đó nói rất tường tận chiều dài và đặc điểm

riêng của các danh kiếm xưa nay. Ngày mai bỉ chức đem hai quyển sách ấy tới đây mời Bối

lặc gia theo kiếm so sánh một lúc, ắt có thể biết tên gọi và niên đại đúc ra thanh kiếm này.

Theo bỉ chức quan sát, đây chắc là thanh kiếm Thanh Minh của Tôn Quyền nước Đông Ngô

thời Tam quốc". Thiết Tiểu Bối lặc gật đầu nói:

"Hay lắm! Ngày mai Ngọc đại nhân đem hai quyển sách ấy tới đây, chúng ta nghiên cứu một

lúc !". Ngọc đại nhân ưng thuận rồi cáo từ, Thiết Tiểu Bối lặc cũng trở về phòng nghỉ ngơi.

Trong này Đắc Lộc đã sai tiểu đồng thắp nến, cầm kiếm tới thư phòng. Vừa tới trước cửa thì

thấy trong bóng tối hình như có người đứng đó, y đưa đèn soi thì thấy lại là Nhất đóa liên

hoa Lưu Thái Bảo, té ra y vẫn còn chờ ở đây không chịu đi. Y ngẩng đầu cười nói:

"Lộc gia! Bây giờ có thể cho ta xem bảo kiếm được rồi chứ ? Ta chờ ở đây suốt nửa ngày

rồi!". Vừa nói vừa đưa tay định cầm thanh kiếm, Đắc Lộc lùi lại một bước nói:

"Lưu sư phó, sao người lại không biết quy củ?

Vật của Bối lặc gia, chúng ta lại có thể tùy tiện muốn làm gì thì làm sao?". Lưu Thái Bảo vừa

nghe thế lại bực mình, bĩu môi nói:

"Xem thì đã sao? Xem một cục sắt thì mất mát gì ? Ngươi thật không có tình cảm!". Đắc Lộc

nói:

"Đây không phải là tình cảm hay không tình cảm, vật của Bối lặc gia, người bảo ta cất thì ta

phải cất ngay, không thể để cho người khác nhìn ngắm lung tung !", nói xong y mở khóa vào

phòng, treo bảo kiếm lên tường lại như cũ.

Nhất đóa liên hoa đứng ở hành lang hậm hực chửi "Quân tôi tớ !" rồi giẫm chân quay đi,

miệng lầu bầu chửi. Quay trở về phòng, chỗ y ở là hai gian phòng nhỏ bên cạnh chuồng

ngựa, Lý Trường Thọ ngủ chung với y trên chiếc giường đất, hôm nay y bận rộn suốt ngày,

được thưởng rất nhiều tiền, lại uống không ít rượu, trong lòng đã thoải mái, đầu óc cũng say

khướt. Vì vậy bây giờ mới qua canh hai, y đã nằm trên giường ngáy ầm ầm, trong phòng

sực mùi rượu hôi hám. Lưu Thái Bảo tức giận chửi một tiếng rồi cũng nằm lên giường, trùm

chăn bông lên. Nhưng vừa nằm một lúc, chợt y lại nhảy xuống vỗ vỗ ngực lẩm bẩm "Họ giấu

thanh đao bảo kiếm đó không cho ta xem à? Nhất đóa liên hoa ta muốn xem qua cũng

không được, có chặt đầu đi ta cũng muốn xem".

Lập tức y mở cửa phòng, đứng ngoài cửa sổ, chỉ thấy sao mọc đầy trời, từng ngôi từng ngôi

giống con mắt nhấp nháy như một thằng ăn cắp. Gió bấc thổi ào ào, khí trời rất lạnh, bên

ngoài trống canh đánh xong canh hai thì không đánh nữa, giống như người báo canh đã

chết cóng rồi. Phủ đệ rộng lớn như vậy, ban ngày ồn ào náo nhiệt như vậy, bây giờ lại vắng

vẻ lạnh lẽo. Lưu Thái Bảo đứng ngoài cửa sổ hồi lâu, đĩa đèn dầu trong phòng đã sắp tắt.

Lưu Thái Bảo vội quay vào phòng, cởi cái áo da dê cũ phủ lên đầu Lý Trường Thọ. Lý

Trường Thọ khịt khịt mũi nhưng vẫn không tỉnh, Lưu Thái Bảo bèn vén áo cởi giày mở cửa

ra ngoài. Ra khỏi phòng, bước chân của y nhẹ nhàng chầm chậm chuyển qua viện trước,

vừa thò đầu ra lại thấy ánh đèn trong phòng trực sáng choang. Trong phòng có rất nhiều

người đang nói chuyện ồn ào, chắc ở đó có không ít người đang đánh bạc ăn tiền. Lưu Thái

Bảo vội rụt đầu quay lại, đứng dựa vào tường, tự nhủ "Không được! Những người này đều

chưa ngủ, hành lang phía tây nhất định có người qua lại, mình mà vào thư phòng lén lút

xem bảo kiếm, nếu có ai nhìn thấy đổ cho tội ăn trộm thì khó mà chối được! Nếu giao mình

qua nha môn Đề đốc, cha nàng Hằng Nga kia thét một tiếng "chém" thì loại người ăn cơm

như Nhất đóa liên hoa mình không sao sống được!".

Lúc bấy giờ Lưu Thái Bảo đành trở về phòng, lại khoác áo da dê đợi. Qua hồi lâu, đã qua

trống báo canh ba, đại khái rất mau đến trống canh tư, Lưu Thái Bảo mới lại cởi áo da ra

khỏi phòng, rón rén ra ngoài, thấy ánh đèn trong phòng dưới đó đã tắt, đại khái những người

đánh bạc ăn tiền đã tan sòng đi ngủ. Lưu Thái Bảo bèn mạnh bạo đi thẳng vào viện, nghĩ

thầm "Lấy bảo kiếm cầm trong tay trở về phòng xem cho đã, nếu là đồ chơi bình thường thì

mình trả lại, người không hay quỷ không biết. Nếu là một thanh bảo kiếm có thể chém gang

chặt sắt, thì Nhất đóa liên hoa mình sẽ cao chạy xa bay, cầm bảo kiếm tìm Lý Mộ Bạch giao

đấu!".

Lúc bấy giờ y thuận theo hành lang phía tây đi thẳng tới trước thư phòng, thò hai tay mò

khóa, không ngờ vừa chạm vào cửa, y đã giật mình suýt bật tiếng la hoảng ! Thì ra ống khóa

đã không còn, nhất định là đã bị vặn ra, nhất định là có người vào phòng. Y liền phi thân nên

nóc phòng không chút tiếng động, định la bắt gian tặc, nhưng lại cảm thấy quả nhụt chí. Lưu

Thái Bảo ta ở trong phủ dạy quyền là để bảo vệ viện, bảo vệ viện là lo việc bắt trộm cướp,

một mình bắt trộm, kiến lập kỳ công, sao lại hấp tấp kêu la om sòm? Y bèn gỡ hai mảnh

ngói trước phòng thầm nghĩ "Phải khích cho tên trộm ra, nhân tiện y không đề phòng mình

ném một mảnh vào đầu cho y hôn mê, một mảnh ném cho y gần chết !".

Kế đứng theo kỵ mã thức trước phòng, tay phải giơ cao mảnh ngói, ném xuống trước mặt

nói:

"Bằng hữu trong phòng, ra cho thấy mặt đi! Đừng rụt rè, Lưu thái gia không làm khó ngươi,

chỉ đánh ngươi nhiều lắm là mấy gậy, để về sau ngươi nhận ra Nhất đóa ...". Bỗng nhiên

cảm thấy mình bị đá một cước, y ái chà một tiếng ngã xuống đất, mảnh ngói cầm trong tay

nát vụn, mặt cũng tê rần. Y vận khí vươn người đứng dậy, nhún chân nhảy lên nóc phòng,

hừ một tiếng "Hảo tiểu tử". Nguyên bốn bề nhìn không có người, y không dám gọi nữa. Y

nhảy qua nóc, tìm khắp nơi một lượt, vẫn không thấy bóng dáng tên trộm ! Y quay về phòng

mang giày vào, vớ lấy cương đao rồi chạy tới trước viện kêu to:

"Có trộm! Có trộm!". Lập tức tất cả người trong phòng dưới đều giật mình tỉnh dậy, người

báo canh nghe tiếng kêu của y liền đánh thanh la keng keng, Lưu Thái Bảo lại xách đao vào

phòng, trong chốc lát tất cả tôi tớ trong các phòng đều chạy ra. Lưu Thái Bảo thì đứng trong

phòng nói to:

"Vừa rồi ta ra ngoài tiểu tiện, thấy trong phòng có tên trộm nằm sấp, khi ta quay về lấy đao,

thì y đã chạy mất ! Các ngươi mau kiểm tra xem, trong gian phòng đó bị mất thứ gì!".

Y vừa la om sòm thì đám tôi tớ trong viện đã chia nhau đi tìm, thắp mấy chục ngọn đèn khí

đốt, có người còn cầm yêu đao, cầm thiết xích, lúc bấy giờ phu đánh trống canh trên đường

nghe tiếng thanh la báo động trong phủ cũng khua mõ ầm lên. Trong chốc lát quan quân đi

tuần trên đường dẫn mấy chục người Bổ đầu chạy tới, trong phủ tên thị vệ trực ban chạy ra,

dặn tất cả không nên ồn ào, để khỏi làm kinh động Bối lặc gia. Lúc y nói thì Đắc Lộc từ trong

viện chạy ra, cũng nói "Đừng ồn ào! Đừng ồn ào! Bối lặc gia dĩ nhiên giật mình tỉnh dậy, hỏi

có chuyện gì? Mau kiểm tra! Cửa gian phòng mở ư?". Thế là, không ai dám nói to nữa, bắt

đầu từ quan quân đi tuần ở trước, hai thị vệ và Đắc Lộc thống lãnh đám tôi tớ theo sau.

Lưu Thái Bảo cũng tay cầm đơn đao canh giữ ở bên trong, từng khu viện lạc, phòng ốc,

thậm chí từng góc tường cũng đều kiểm tra hết, kết quả là không thấy một bóng người,

không để lại một món gì, không tìm được một chút dấu vết !

Không! Chỉ có ống khóa thư phòng bị bẻ gãy, trong phòng chỉ thiếu thanh bảo kiếm Thanh

Minh kia ! Lập tức Đắc Lộc cau mày quay nhìn Lưu Thái Bảo, thấy cái mặt căng tròn của

Lưu Thái Bảo thật giống một đóa hoa sen, vừa tránh vừa xanh vừa sưng, trán bị chảy máu,

y cũng ngẩn ra. Đắc Lộc vội nói:

"Làm sao đây! Thanh bảo kiếm đó Bối lặc gia rất thích! Chém gang chặt sắt, vừa rồi Bối lặc

gia còn cho mấy vị khách xem, ngày mai Đề đốc Chính đường Ngọc đại nhân còn đem kiếm

phổ tới tra cứu tên thanh bảo kiếm. Bây giờ bị ăn trộm rồi, lấy mạng ai mà đền cho được

đây?".

Lúc nói Đắc Lộc cứ nhìn Lưu Thái Bảo chằm chằm. Lưu Thái Bảo cũng cảm thấy y bị nghi

ngờ, bèn tức giận nói:

"Lão Lộc! Ngươi chỉ nóng ruột không làm gì được, ngươi tới phòng Bối lặc gia nói bảo kiếm

bị trộm lấy mất rồi. Lưu mỗ ta xung phong tình nguyện bắt trộm tìm kiếm, cho ta mười ngày,

nếu không bắt được tên gian tặc, không tìm được bảo kiếm thì Nhất đóa liên hoa ta xin chịu

mất đầu!". Y nói xong, những người đứng bên đều nhìn y, hai người thị vệ đều lộ vẻ tức

giận. Nếu câu nói này là của tôi tớ thì đã bị trách cứ, nhưng xét cho cùng y được coi là sư

phó dạy quyền, đám thị vệ không thể nói gì, chỉ cùng trợn mắt căm ghét nhìn y. Lưu Thái

Bảo cũng cầm cương đao tức giận, như thanh bảo kiếm đó bị mất thì y khó chịu hơn ai hết.

Lúc bấy giờ trước tiên thị vệ mời các viên sai quan đợi ở ngoài, vào trong thỉnh thị Bối lặc

gia, trong gian phòng bị mất trộm này để một chiếc đèn khí đốt, hai người đầy tớ đang ở đó.

Lưu Thái Bảo đã nói lời xung phong bắt trộm một mình nhưng không ai thèm nói gì. Thị vệ,

sai quan, thậm chí bọn tôi tớ cũng đều nhìn y nghi ngờ, lại không ai nói với y một câu. Y rất

bực bội, ra khỏi thư phòng, cầm đao hậm hực chán nản đi ra, tới viện trước thấy các viên

sai quan đều vào phòng trực phía đông uống trà.

Lưu Thái Bảo tới trước cửa sổ nghiêng tai nghe ngóng, thấy tiếng của những người trong

phòng nói chuyện đã thì thào lại còn mập mờ, không giác càng khiến y nghi ngờ tức giận, tự

nhủ "Không cần nói nữa, bọn khốn nạn này nhất định đều nghi ngờ bảo kiếm là do mình lấy

trộm! Con mẹ nó, hôm nay mình liều mạng cho rõ ràng mọi chuyện, cho vu khống mình

mình vu vơ một chút cũng không được!". Y cầm đao đứng ngoài cửa sổ, quên cả trời tối gió

lạnh, đã đến canh tư, đợi một lúc, thấy Đắc Lộc lại dắt một tiểu đồng cầm đèn đi ra, Lưu

Thái Bảo bước tới hỏi:

"Lộc gia! Thế nào rồi ? Lời ta nói ngươi có thay ta bẩm lại chưa? Nếu để ta làm, ngày mai ta

sẽ đi dò la, không cần báo với Đề đốc nha môn làm gì". Đắc Lộc lại không thèm nghe y, xua

tay nói:

"Đừng nói nữa! Ta đi ngủ đây!. Đắc Lộc nói vậy rồi vào phòng trực. Lưu Thái Bảo cười nhạt,

đứng ngoài cửa sổ, lại nghiêng tai vào phòng nghe ngóng, nghe Đắc Lộc nói:

"Xin các vị về đi ! Bối lặc gia nói mất một thanh bảo kiếm là chuyện nhỏ, không muốn tra xét

!".

Lưu Thái Bảo vừa nghe, trong lòng rất kính phục, thầm nghĩ "Con người Thiết Tiểu Bối lặc

này cũng rất rộng rãi đại lượng, một thanh kiếm chém gang chặt sắt bị trộm đi mà y không

những không xót của, không nổi giận, lại còn không muốn truy cứu, thật là ít có! Trước đây y

đối xử với Lý Mộ Bạch chưa chắc đã tốt bao nhiêu, mình tới đây y lại không để ý gì tới mình.

Hôm nay nhân chuyện này, mình cũng phải bộc lộ tài năng một phen, bắt tên gian tặc, đem

thanh bảo kiếm về, một là cho y nể nang. Hai là mình không thể để gã gian tặc kia được ung

dung. Y đã ăn trộm thanh bảo kiếm còn đá mình một cước. Ba là mình tìm được thanh bảo

kiếm về, Tiểu Bối lặc một phen vui vẻ sẽ thưởng cho mình. Bốn là mình được dịp hả cơn

giận, đừng để bọn Đắc Lộc cứ nghi ngờ mình ăn trộm. Năm là, sáu là ...". Y càng nghĩ càng

căng thẳng, quay về trong phòng, Lý Trường Thọ vẫn ngáy khò khò chưa tỉnh, y ngã người

xuống giường kéo cái áo da qua trùm lại, đơn đao đặt bên cạnh, ngủ một giấc.

Hôm sau tỉnh dậy đã hơn sáu giờ sáng, y mặt cũng không rửa, bước xuống giường, khoác

cái áo da dê cũ lên, giắt một thanh đoản đao trong lưng, mang theo mấy quan tiền lẻ. Hôm

nay Nhất đóa liên hoa Lưu Thái Bảo muốn làm trinh thám, tinh thần của y đặc biệt tốt so với

hôm qua. Ra khỏi cổng phủ, tới An Định Môn, tuy gió lạnh thổi vào những vết thương trên

mặt y đêm qua, nhưng y không sợ đau, ưỡn ngực ra, khuỳnh khuỳnh cánh tay ra phía trước,

như nếu ai nói một câu không đúng y sẽ vung tay đánh ngay. Y đi tới Tây Đại Viện, Tây Đại

Viện là một quán trà trứ danh ở Bắc thành, không chỉ bán thanh trà mà còn bán rau xào, mì

xào, bánh nướng vân vân. Quán rất rộng, không khác gì đại hý viện, đủ chứa bốn năm trăm

người, hàng ngày từ sáng sớm những người nhàn rỗi thích ở không ở kinh thành đều tới

đây giải trí, tụ tập nói chuyện.

Tải ngay đi em, còn do dự, trời tối mất!